Chương 27

Nguyễn Vi Vi nhìn cô bước đi nhanh chóng, cảm thấy bản thân đúng thật là điên rồi. Một người con gái tuyệt vời như vậy còn cần sự thương tiếc của người khác sao!

Các đội khác đã ra ngoài để ăn mừng sự thăng hạng thành công của mình, nhưng bây giờ đội trưởng của bọn họ lại rời đi một mình.

Thật lạnh nhạt!

Thật không thú vị!

Cô ta cũng muốn đi ăn mừng nha!

-

Sau khi Quý Huyền Tinh đi ra khỏi cổng trường thì liền vội vàng chạy về nhà, tùy tiện ném giỏ xách lên ghế sô pha rồi lao vào phòng tắm.

Vừa rồi ở tại căn cứ cô rất vui khi đột nhiên nhận được tin tức của Chung Dập, nghĩ đến việc đã năm ngày rồi bọn họ không gặp nhau, bây giờ vừa hay cô có chút thời gian để có thể tiếp tục cải thiện mối quan hệ của mình với anh.

Nhưng mà vào giây tiếp theo, cô liền cười không nổi.

Bởi vì Chung Dập nói với cô rằng mẹ của cô đến Giang Thành để bàn chuyện làm ăn, nhân tiện kêu cô qua dùng bữa.

!!!

Sao lại đột nhiên như vậy!

Quý Huyền Tinh giống như đi đánh giặc, tắm rửa thay quần áo chỉ tổng cộng có nửa tiếng. Cô vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở thì điện thoại của mẹ đã đồng thời gọi đến.

Cô nhìn vào màn hình nhấp nháy, thế nhưng lại có chút lo lắng không giải thích được.

Cô hít một hơi thật sâu trước khi bắt máy, thấp giọng kêu: “Mẹ.”



“Có thời gian sao? Mẹ vừa hay mới tới Giang Thành để công tác, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?” Giọng nói không có gì phập phồng, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì. Không giống như cuộc đối thoại giữa hai mẹ con, nó giống như một lời giải thích và mệnh lệnh dành cho cấp dưới.

Quý Huyền Tinh nhẹ chớp đôi mắt, qua vài giây mới nói: “Dạ được.”

Cô ra cửa gọi xe, báo địa chỉ. Khi tài xế nghe được là khách sạn Bạn Loan thì ánh mắt nhìn cô không khỏi sâu hơn vài phần.

Ánh mắt của Quý Huyền Tinh nhìn thẳng vào anh ta, mang theo chút lạnh lẽo.

Tài xế trong nháy mắt thu hồi ánh mắt, dọc theo đường đi an an tĩnh tĩnh không dám nói thêm cái gì nữa.

Khách sạn Bạn Loan là một trong những khách sạn 5 sao tốt nhất ở Giang Thành, mà hôm nay đồ cô mặc tương đối ngoan hiền, chỉ là áo len quần jean đơn giản, vừa nhìn thấy thì chính là cách ăn mặc của học sinh, cũng khó trách tài xế sẽ có những suy nghĩ khác.

Cô thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố đang lùi lại ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có một chút mờ mịt và phiền muộn.

Lần cuối cùng mẹ con cô gặp nhau là tết Nguyên Đán năm ngoài, mẹ cô là một nữ doanh nhân vô cùng độc lập và cuồng công việc, từ khi cô còn nhỏ thì đã rất khó để gặp bà.

Lúc ấy cô cảm thấy có phải chính mình đã làm không tốt hay không, cho nên cô đã chăm chỉ học tập và mang nhiều loại giấy khen về, chỉ muốn để cho mẹ khen ngợi cô một chút.

Muốn cho bà liếc nhìn mình nhiều hơn một chút, để cho cô cảm thấy rằng mình vẫn là một đứa con gái không tồi. Nhưng mà cô phát hiện, cho dù cô có bao nhiêu giấy khen hay mỗi lần thi đấu đều đạt giải nhất thì mẹ cũng không có tinh lực và thời gian để chú ý đến cô nhiều hơn.

Sau đó cô học cách đánh nhau để làm giảm bớt đi sự lo âu kia, thật ra cô không phải là cái loại con gái ngoan ngoãn, nhưng cô lại sợ nếu mình không ngoan thì sau này mẹ lại càng thất vọng hơn.

Thời gian bọn họ ở chung quá ít, từ nhỏ cô đã luôn khao khát được mẹ bầu bạn và yêu thương, nhưng đến bây giờ cô không biết phải làm thế nào để hòa hợp, thậm chí còn cảm thấy rất lo lắng khi gặp mặt.

Sợ chính mình sẽ biểu hiện không tốt, sợ chính mình sẽ lộ ra sơ hở. Sợ bà biết hóa ra cô là một đứa nghịch ngợm thích đánh nhau, không có việc gì không dám làm, căn bản không phải là “cô con gái ngoan ngoãn” mà bà đã biết.

Quý Huyền Tinh không tiếng động thở dài.

Xe vững vàng ngừng ở ven đường, cô đẩy cửa xuống xe, xoa nhẹ khuôn mặt để điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Khi cô đẩy cửa đi vào, hai người bên trong đang nói chuyện phiếm, nhìn qua thì trò chuyện với nhau rất vui vẻ.



Thật ra cô cũng không ngạc nhiên khi Chung Dập ở chỗ này, nhưng rồi cô lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách không thể giải thích được.

Cô khẽ nhếch miệng, đôi mắt hoàn toàn biến thành hình lưỡi liềm đáng yêu, mỉm cười ngọt ngào, kêu lên: “Mẹ.”

Thẩm Khởi Vân dời tâm mắt quan sát cô, Quý Huyền Tinh không tự giác được mà hơi nắm chặt tay, qua vài giây Thẩm Khởi Vân mới dời tầm mắt đi, nhàn nhạt nói: “Trạng thái cũng không tệ lắm.”

Quý Huyền Tinh nhẹ nhàng thở ra, cơ thể dần dần thả lỏng.

Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Khởi Vân khẽ cau mày, nói với cô: “Sao lại không chào hỏi người có mặt? Càng ngày càng không lễ phép.”

Quý Huyền Tinh nhìn Chung Dập bằng ánh mắt giống như là cầu xin sự giúp đỡ, lại mơ hồ mang theo một chút cảnh cáo.

Em không cần chào hỏi anh, nhanh nói anh không cần đi!

Tuy nhiên Chung Dập chỉ khẽ nhướng mày, giống như là không nhìn thấy mà dời tầm mắt, vô cùng tự nhiên mà bưng ly trà lên nhấp một ngụm.

Không ai nhìn thấy khóe miệng anh hơi hơi cong lên một nụ cười đắc thắng.

????

Quý Huyền Tinh sửng sốt vài giây, chỉ muốn lao đến đánh anh một cái.

Cô đã cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ người mẹ ở bên cạnh, cô hít sâu vài hơi rồi nghiếng răng kêu lên: “Cậu…… Chung.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lúc này lão nam nhân đắc ý.

Lúc sau lão nam nhân……