Chương 24

Con ngươi lơ đãng của anh lần nữa nhìn lại nếp nhăn trên áo sơ mi, lúc này đang dính chặt lên người anh, tựa hồ còn sót lại chút hương thơm say nồng.

Trước kia anh cũng đã từng ở lại qua đêm một hai lần, nhưng đột nhiên hôm nay dường như lại có cảm giác hơi bất tiện.

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt vừa không thuận theo vừa không buông tha đang không ngừng chăm chú nhìn anh, vô hình trung sinh ra chút căng thẳng. Anh vô thức nới lỏng cà vạt, khàn giọng nói: "Ở đây không có quần áo của anh, không tiện."

"Tạm chấp nhận một chút đi, Chung tổng." Quý Huyền Tinh thật là phục anh, lần đầu thấy anh nhiều chuyện như vậy: "Anh vừa không muốn "tư bản" lại không muốn đi bệnh viện, vậy rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn bay lên trời sánh vai với vầng thái dương sao?"

"..."

Hai chữ "Chung tổng" bị cô cố tình nhấn mạnh, lộ rõ ý nhạo báng.

Chung Dập bị dáng vẻ mồm miệng lanh lợi của cô chọc cười: "Sợ em rồi, vậy thì làm phiền Tiểu A Tinh của chúng ta chiếu cố."

Hai người xuống xe, Quý Huyền Tinh sợ anh đứng không vững, hỏi: "Có cần em đỡ anh không?"

Chung Dập vừa xuống xe, nghe thấy những lời này, bước chân có chút không vững đặt xuống, sau đó nam tính nói: "Bây giờ thì không cần, đợi sau này đến tuổi bảy mươi mới cần phiền đến A Tinh."

Đã hơn tám giờ tối, nhà nhà mở đèn, thỉnh thoảng vị thơm của thức ăn theo gió men tới.

Đèn đuốc vạn nhà chiếu rọi trên người anh, Quý Huyền Tinh ngẩng đầu, nhìn con ngươi đen nhánh của anh, đôi mắt bỗng nhiên nhuốm chút chua xót.

Khi anh biến thành một ông lão già nua, nhất định cô cũng sẽ ở bên cạnh anh, chắc chắn cô sẽ ở bên anh mãi mãi.

Chung Dập dựa nửa người trên giường, nhìn cô ra ra vào vào làm việc. Lúc thì mang tới nhiệt kế, lúc thì bưng nước đem thuốc đến.



Sau khi chằm chằm nhìn anh uống xong thuốc vẫn cứ không yên lòng, cảm thấy chăn này quá mỏng: "Em tìm thêm cho anh một chiếc chăn bông."

Nói xong bèn muốn đi ra ngoài.

"Em coi anh thành bệnh nhân nguy kịch sao, chẳng qua chỉ là lên cơn sốt mà thôi, đừng gấp." Chung Dập buông ly nước xuống, đáy mắt bất lực nở một nụ cười: "Em cứ chăm sóc anh như thế này, hôm nào cậu nhỏ của em gọi điện cho anh, hỏi anh có chăm sóc tốt cho em không thì anh biết ăn nói ra sao? Không lẽ nói ‘Dạo gần đây người bạn nhỏ này bận rộn chăm sóc tớ, thân thể cũng mệt mỏi đến hao gầy’ sao?"

Quý Huyền Tinh khẽ rũ mắt xuống, trong lòng có chút khổ sở, giọng nói trở nên hơi lạnh nhạt: "Em không phải trẻ con, không cần anh chăm sóc, lần sau cậu nhỏ có hỏi lại, anh chỉ cần nói như vậy với cậu. Bỏ đi, vẫn nên là chính em nói với cậu là được rồi."

Cô không hy vọng Chung Dập quan tâm đến cô chỉ là bởi vì cậu nhỏ.

Trên thực tế, có thể nếu như không phải anh có quan hệ với cậu nhỏ của cô thì hai người bọn họ cũng sẽ không gần gũi đến vậy.

Cô bất giác cảm nhận được chút bất lực, cô cực kỳ không thích thứ cảm giác không xác định này, nó sẽ khiến cô trở nên quái đản.

Nhưng cũng không dám bất chấp tất cả mà đi hỏi...

Quý Huyền Tinh hít một hơi thật sâu, kiềm chế ưu tư của bản thân xuống: "Vả lại, em cũng không yếu đuối đến vậy, chăm sóc anh một chút cũng sẽ không mệt chết đâu."

Rõ ràng Chung Dập phát hiện cô có hơi không vui, chỉ cho rằng cô giận anh chuyện anh coi cô là trẻ con. Vội vàng ôn nhu nói: "A Tinh lớn rồi, trái lại cũng có thể chăm sóc anh."

Quý Huyền Tinh cũng không quá ưu tư, thấp giọng nói: "Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi em."

Cô nói xong, thấy Chung Dập nằm xuống, chân mày bất giác khẽ nhíu lại. Cô biết Chung Dập ưa sạch sẽ, mặc quần áo bẩn đi ngủ sẽ rất khó chịu, vì vậy cô tự nhiên mở lời: "Có thời gian thì mang vài bộ quần áo tới, tránh để như vậy không tiện."



Vừa dứt lời, cô mới ý thức bản thân vừa thốt ra câu gì, liền vô thức nhìn nhìn Chung Dập.

Chung Dập nằm ở chỗ đó, da mặt vốn trắng nõn, bởi vì cơn sốt mà trở nên hơi tái nhợt, sắc mặt có chút ửng đỏ không tự nhiên. Ánh mắt sâu đen của anh nhìn sang, trong đó hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Mặt Quý Huyền Tinh lập tức nóng bừng lên, ngay sau đó phải gắng gượng ổn định tinh thần, coi như không có chuyện gì xảy ra: "Ngủ ngon."

Cô nói xong bèn tắt đèn đánh "cạch" một tiếng rồi cũng trốn ra ngoài, đồng thời trở tay đóng cửa lại.

Cô dựa trên cửa, lấy tay đè lên con tim đang loạn nhịp, cả buổi không chịu dịu xuống.

A a a a a a cô vừa nói cái gì vậy!

Cô! Lại! Mời! Một người đàn ông! Để lại vài bộ quần áo dự phòng! Ở! Nhà! Của! Mình! ! ! !

Điên rồi điên rồi!

Chắc chắn là Chung Dập lây bệnh cảm cho cô rồi, khiến cô sốt đến mê muội cả đầu óc.

Chung Dập nhìn cửa phòng đóng chặt, có chút giật mình.

Cô gái nhỏ vừa nói xong lời này thì giả vờ mạnh mẽ, kỳ thực hai bên tai đều đỏ ửng.

Cô đứng dưới ánh đèn, sắc ửng đỏ bị chiếu vào trở thành màu phấn nhàn nhạt. Làn da của cô trắng sáng như ngọc, đôi mắt hoa anh đào lúc nào cũng mang vẻ mông lung mơ hồ lẫn với chút hoang mang lo sợ, ánh mắt long lanh di chuyển sánh với lỗ tai nhỏ nhắn xuyên thấu sắc phấn, tựa như một tinh linh.

Đầu anh rất đau, dưới tác dụng của thuốc có hơi mơ màng buồn ngủ, thế nhưng suy nghĩ ngày càng rõ ràng. Căn chưng cư là được cố ý mua khi biết Huyền Tinh thi đỗ Giang Đại. Nghĩ tới một cô gái nhỏ từ rất xa tới, bao giờ cũng phải có một ngôi nhà cố định mới phải.