Chương 13

Quý Huyền Tinh nói không có, vốn dĩ cô cũng không coi những thứ này là một chuyện. Nếu không phải sợ Chu Toàn Di lải nhải không dứt, cô thậm chí cũng không buồn để ý. Nhưng tốt nhất là người kia đừng nhảy đến trước mặt cô, nếu không cô sẽ cho một đòn.

Trước khi cúp máy, người nọ lại hỏi: “Quý tiểu thư có muốn biết đối phương là ai không? ”

Quý Huyền Tinh vốn định nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi: “Là ai?”

Bên kia đọc một cái tên cô không biết, sau đó cúp điện thoại.

Quý Huyền Tinh khẽ nhíu mày, có hơi kinh ngạc. Khi nhìn thấy hình ảnh kia, cô vốn tưởng rằng là Nguyễn Vi Vi làm, nhưng không ngờ lại không phải.

Cô sờ sờ cổ, bỗng nhiên có chút xấu hổ.

Nhân duyên của cô cũng không đến mức kém như vậy…

Quý Huyền Tinh mở diễn đàn ra một lần nữa, cũng không nhìn nội dung bên trong, trực tiếp gián thư của luật sư lên, buông điện thoại xuống tiện tay cầm lấy quyển “Kinh tế vĩ mô” lên xem.

Cô muốn học thêm một chút, tranh thủ từng giây từng phút trưởng thành để giúp Chung Dập. Cô biết mấy năm nay Chung Dập thật sự quá vất vả, cho nên năm đó cô không chút suy nghĩ đã chọn học quản lý.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô muốn quản lý công ty trong tương lai, nhưng không ai biết rằng, cô là vì Chung Dập.

Cô ở đây hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, trong diễn đàn lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu.

Lầu 8888: [Hahahahaha hoa khôi trâu bò trường tôi trực tiếp gửi thư cảnh cáo của luật sự, thực sự làm cho người ta biết cái gì gọi là bất hợp pháp trên internet]

Lầu 8889: [Tôi cảm thấy rất hài lòng với cái tát vào mặt này, sạch sẽ, gọn gàng không vô nghĩa, cú đánh rất lớn.]

Lầu 8890: [Đàn chị thật sự vừa đẹp vừa ngầu, có phải cũng chứng minh chị gái thật sự là tiểu công chúa nhà giàu hay không. ]



......

Bài viết cũ có lượt bình luận tăng nhanh, gạch đá nhận được gần như có thể xây dựng thành một tòa nhà trong giây lát.

Lầu 10000: [Tung tin đồn nhảm, ăn cơm trong tù. Cũng cảnh tỉnh mọi người một chút, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời nói không được nói lung tung, đều là sinh viên đại học mà mỗi ngày cứ trêu chọc thị phi thì so với người phụ nữ lưỡi dài ở cổng làng có gì khác nhau? (Không có ý hạ thấp nông dân lương thiện, mang khát khao sinh tồn).]

Không biết có phải sự xuất hiện lá thư của luật sư thật sự có uy hϊếp hay không nhưng bình luận này đã thành điều cảnh tỉnh người khác, người đăng bài cuối cùng cũng ý thức được việc này không ổn, đã xóa bài viết.

Các sinh viên đang vui vẻ lướt bài viết, kết quả trong nháy mắt, nguồn gốc của niềm vui đã biến mất.

Mẹ kiếp? Mẹ kiếp?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cùng lúc đó, có người mở một bài mới —— “Hoa khôi trường dạy bạn vả mặt đúng cách.”

Không ngờ có người giữ lại toàn bộ ảnh chụp màn hình bài viết trước đó.

Lầu 1:[Người khuân vác đẹp nhất là tôi. Tôi thật sự phục, vừa ngu xuẩn vừa độc chính là nói người như các ngươi, dám làm không dám nhận, xảy ra chuyện liền muốn chạy. Thôi nào, mặc dù là một trang web ẩn danh, nhưng một số là dùng ID học tập, có thể tìm ra ai là người đứng sau hay không. Người ta tra ra ngươi là ai, hiện tại ngươi xóa bài viết có ích lợi gì? ]

Lầu 2: [Lên trên cùng để mọi người biết kết quả của tin đồn.]

Lầu 3:[Sao trong bài đăng vừa rồi không ai dám nói tiếng chửi bới dữ dội vậy?]

Lầu 4:[Bây giờ bọn họ bận khóc đến chết, còn dám nói cái gì.]



Lầu 5:[ Hoa khôi trường lương thiện không tiết lộ tên của các bạn trong bài đăng, các bạn nên biết ơn, nếu không ai dám làm bạn với một người có mùi hôi thối như vậy, trực tiếp để cho xã hội đào thải bạn.]

Lầu 6:[Tôi nghĩ, những người đó cũng nên ra mặt một chút, có biết nói “Xin lỗi” và “cảm ơn bạn” không? Thật sự coi lòng tốt của con người là lẽ đương nhiên à?]

-

Sau khi Chung Dập ký vào văn kiện cuối cùng, anh nhẹ nhàng xoa dịu cái cổ đau nhức của mình, sau đó kết nối với đường dây bên trong: "Trò chơi buổi tối em sẽ chăm sóc anh."

Bên kia có nói gì đó, anh đứng lên, một tay buộc một nút áo vest, sau đó nói: “Đi một chuyến đến Thư Uyển, không cần gọi lão Trương.”

Sau khi cúp điện thoại, anh cầm chìa khóa xe rời đi, đồng thời gọi điện thoại cho hiệu trưởng Giang.

......

Quý Huyền Tinh không biết trong diễn đàn đã sớm đã trở nên lộn xộn, cô xoa xoa bả vai có chút mỏi, ngẩng đầu lên mới phát hiện trời sắp tối.

Cô hơi có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua thời gian mới phát hiện đã là sáu giờ. Quý Huyền Tinh xoa xoa bụng, lúc này mới có cảm giác hơi đói.

Cô đã không đi ra ngoài một ngày, đọc sách cũng hơi chóng mặt. Suy nghĩ một chút liền tùy tiện thay quần áo, cầm lấy chìa khóa trên bàn muốn ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy Chung Dập đứng ở ngoài. Cô hơi bất ngờ, sau đó khóe miệng bất giác nhếch lên, ngay cả trong mắt cũng là ý cười trong suốt: “Sao anh lại đến đây?”

Tầm mắt Chung Dập dừng trên mặt cô vài giây, thấy cô không có việc gì, rốt cục cũng yên lòng. Giọng điệu kéo dài nói: “Anh nhớ có một đứa bé còn đang chờ được cho ăn, nên anh đến để cho nó ăn.”

Quý Huyền Tinh nhanh chống đảo mắt, sau đó nhìn khuôn ngực khiêu gợi của anh, cố ý nghịch ngợm nói: “Hình như anh không có khả năng này.”

Trên gương mặt ấm áp mỉm cười của Chung Dập xuất hiện một vết nứt: “…”