Chương 11

Chỉ với một thông tin đơn giản như vậy mà cũng có thể được người ta bổ não ra vô số nghi ngờ, không biết đây là do đọc nhiều tiểu thuyết hay là lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, không đi làm paparazzi đúng là một sự tổn thất lớn của giới paparazzi.

Lầu 1: [Không đâu, cô ấy trông khá thuần khiết, có thể đây là một sự hiểu lầm.]

Lầu 2: [Thật khó nói, bây giờ biết người biết mặt nhưng không biết lòng, bình thường cô ấy ăn mặc rất đẹp nhưng cũng không thể nhìn ra được là của thương hiệu nào. Nếu là gia đình bình thường thì sẽ không đủ khả năng đâu…]

Lầu 3: [Không thể nghĩ rằng người ta là một công chúa nhỏ của nhà giàu nào đó sao? Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi xe sang trọng, bạn đã nghĩ rằng người ta được bao nuôi? Chuyện gì đã xảy ra với xã hội này vậy???]

Lầu 4: [Tôi cũng cảm thấy không nên, trước đây bên cạnh trường tôi có hai phú nhị đại cùng theo đuổi hoa khôi của trường, ngày nào cũng tặng quà trang sức, nhưng hoa khôi vẫn không thích bọn họ.]

Lầu 5: [Đó có thể là do phú nhị đại không giàu bằng người đàn ông BMW này (đầu chó).]

Quý Huyền Tinh bật cười, thật may mắn vì lần này lái chiếc BMW này, nếu đổi thành chiếc khác, liệu có phải bọn họ sẽ nghĩ đến kịch bản qua đêm luôn đúng không?

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó gọi điện thoại cho Lý Hạng Minh.

-

Phòng họp của Tập đoàn Hoa Dật.

Trình Thiên Tư nhìn ly cafe thứ năm trước mặt, âm thầm hít thở vài hơi thật sâu, đồng thời tự thuyết phục bản thân —— là đến xin lỗi, phải tỏ ra có thành ý, không sao cả, cô ta có thể nhịn.

Ngay sau khi cô ta hít một hơi thật sâu lần thứ mười, cánh cửa phòng khách bị người nào đó mở ra từ bên ngoài. Trái tim của cô ta đã dần chết lặng, nghĩ rằng lại là thư ký đến đưa café cho mình. Cô ta vừa định nói không cần, lúc ngẩng đầu lên thì ngay lập tức hoảng hốt.



Người đàn ông đi vào theo hướng ngược sáng, cả người mặc một bộ âu phục cao cấp được là phẳng phiu làm toát lên dáng người vai rộng chân dài của anh, cho dù hiện tại trên mặt của anh mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng cỗ quý kình kia lại không thiếu nửa phần, ngược lại tạo chút cảm giác cao cấp hơn.

Trình Thiên Tư hít sâu một hơi, sau đó đứng lên. Đang suy nghĩ nên vào chủ đề chính như thế nào, người đàn ông chủ động vươn tay, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Trình, cuộc họp diễn ra quá lâu, để cho cô phải chờ rồi.”

Trình Thiên Tư thầm mắng một tiếng khôn khéo, cô ta cho rằng mình đã hạ hỏa chờ lâu như vậy, sao có thể khiến cho “lời cầu xin tha thứ” nàng càng thêm nặng được. Nhưng không ngờ lại bị một câu nói này của anh đánh gãy hết quyết tâm.

Cô ta cắn răng, vươn tay khẽ bắt tay anh, trên mặt mang theo ý cười nói: “Là tôi không mời mà đến, không làm chậm trễ việc quan trong của Chung tiên sinh là tốt rồi.”

Con ngươi lạnh nhạt của Chung Dập trầm xuống, giọng điệu rất bình thản: “Ý đồ của Tổng giám đốc Trình cũng không tính là chuyện nhỏ.”

Tảng đá trong lòng của Trình Thiên Tư rơi lộp độp vài cái, lòng bàn tay toát mồ hôi, đây chính là muốn trực tiếp đi vào chủ đề. Lưng của cô ta thẳng tắp theo bản năng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Chuyện lần này gây phiền toái cho Chung tiên sinh, là do tôi quản lý không tốt, mong ngài rộng lượng tha thứ không chấp một cô bé thiếu hiểu biết. Tôi sẽ cam đoan, sau này chỉ cần là nghệ sĩ dưới tay tôi, tuyệt đối sẽ không tái phạm chuyện này nữa.”

Cô ta nói xong, cầm ly café lên tay, có hơi áy náy rồi khẳng định: “Vẫn nên trang trọng hơn một chút, nhưng tất cả mọi người thật sự quá bận rộn... Tôi lấy cà phê thay rượu, kính ngài trước ——”

Nói xong thì cô ta ngước mắt lên nhìn vẻ mặt của người đàn ông trước mặt. Chung Dập ngồi đối diện cách đó không xa, đôi mắt rủ xuống không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Hai tay của anh đặt trên bàn, tự nhiên đan vào nhau, đang trong trạng thái vô cùng thoải mái và thả lòng. Nhưng anh ngồi ở đó, vẫn vô cớ sinh ra cảm giác khó có thể tiếp cận được.

Có một sự áp lực khó tả đang bao trùm bầu không khí, Trình Thiên Tư cảm thấy tay cầm ly café của mình cũng có hơi run.

Không biết qua bao lâu, Chung Dập thu lại ánh mắt, rốt cuộc vẫn là không nên bắt một cô gái phải chịu tội, cuối cùng anh ôn hòa mở miệng, “Tổng giám đốc Trình rất nghiêm túc, sau này có cơ hội sẽ cùng nhau hợp tác.”

Anh nói xong, cầm ly trong tay lên, hơi gật đầu, đưa ly lên cách mặt cô ta không xa, chậm rãi uống hai ngụm nhỏ.

Rõ ràng chỉ là một ly nước ấm bình thường, nhưng khi giơ tay nhấc chân đều mang theo một cảm giác ưu nhã nói không nên lời, lại được anh uống tạo thành một cảm giác vô cùng cao cấp.