Chương 3:

Nhưng nói thật, dù bạo quân tức giận đến mức bốc khói nhưng những lời nói của bé con này thực sự đã dạy cho hắn một bài học!

Đúng vậy, cho dù trong mắt mọi người, Dương Nguyên soái đã bị nghi ngờ cấu kết với địch phản quốc nhưng hắn cũng nên tin tưởng một lần cuối! Suy cho cùng, đó cùng là gia tộc chiến công hiển hách, trung thành bao đời!

Trong lòng bạo quân đột nhiên không thể khống chế được cơn bực bội kia, hắn muốn tìm người để trút giận!

"Bệ hạ, xin hãy lập tức ra lệnh. Tru sát cửu tộc của Dương gia, bao gồm cả Nhàn..."

Thừa tướng vừa dứt lời đã nhìn thấy đôi mắt của bạo quân đáng sợ như sa tan dưới địa ngục.

"Đủ rồi! Ngươi mong chờ Dương gia bị diệt môn như vậy sao? Ngươi không sợ một ngày nào đó, chính ngươi cũng bị diệt tộc à?"

Lời nói của bạo quân khiến ba hồn của thừa tướng sợ hãi bay mất hai, một hồn còn lại cũng sắp bay nốt rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bạo quân này đã trút hết cơn giận nhận từ chỗ Vãn Vãn lên người thừa tướng.

Ai bảo nha đầu này có trái tim xấu xa nhưng bề ngoài lại ngây thơ và dễ thương như vậy chứ?

Đúng, đều do thừa tướng lải nhải lắm điều, nếu không phải do những kẻ bệnh tâm thần này ngày ngày châm lửa đốt, hắn cũng sẽ không tức giận làm ra chuyện như vậy với Dương gia!

Vậy nếu hắn không phát hỏa với ông ta thì còn ai nữa?

“Bệ hạ, cả nhà thần đều trung thành tận tâm với ngài mà.” Thừa tướng run rẩy quỳ xuống đất, “Dương gia đã phạm trọng tội cấu kết với địch phản quốc, vi thần cũng chỉ suy nghĩ cho giang san của Hoàng thượng.”

"Đủ rồi!"

Bạo quân gầm lên một tiếng, ném thẳng tấu chương vào mặt Thừa tướng: “Cút đi! Nhìn ngươi là trẫm đã thấy khó chịu rồi. Ngươi không cần lo lắng cho quốc gia của trẫm, cả ngày không làm được chuyện gì hẳn hoi mà buộc tội người ta thì lí lẽ rõ ràng quá nhỉ. Cút đi! Đừng có làm phiền trẫm, có bản lĩnh thì ngươi cũng ra biên cương đánh giặc đi.”

"Cái thứ tham sống sợ chết, cút ra ngoài!"

Những lời này nhục nhã cho Thừa tướng không còn chỗ dung thân. Ông ta vừa lăn vừa bò ra ngoài.

Nhìn chằm chằm bầu trời, hôm nay hoàng đế bị sao vậy? Ngày thường cũng chưa bao giờ mắng ông ta như thế nào mà?

Ông ta nhanh chóng suy nghĩ, chẳng lẽ là vì đứa bé trong tay hoàng đế ư?

Đứa bé kia, trông có vẻ thông minh khác tuổi?

Chẳng lẽ là một con yêu tinh?

Thừa tướng rùng mình...

Không lâu sau, Thừa tướng nhận được tin, Hoàng đế đã thả người của Dương gia ra khỏi đại lao rồi.

Chỉ giam ở trong phủ, nghe nói do sự thật không rõ ràng, cộng thêm bằng chứng không đầy đủ nên tạm thời chưa xử lí, đợi điều tra xong mới tính.

Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của bạo quân, không khỏi mỉm cười.

[Ông cha cặn bã này cuối cùng cũng thông minh được một lần rồi. Ừm, vẫn chưa ngu ngốc lắm. Làm việc cũng hợp lí, nếu trực tiếp thả ra sẽ khiến đối phương nghi ngờ, làm vậy thì đám cữu cữu sẽ không bị thương, cũng có thể ngăn cản người của nước địch biết chuyện gì đang xảy ra ở Hạ quốc. Hừ hừ, cuối cùng não cũng dài được thêm một tí.]

Bạo quân cầm tách trà lên, cười cười nghe suy nghĩ của Vãn Vãn. Nghe thấy cuối cùng Vãn Vãn cũng khen ngợi mình được một lần, nhưng hắn lại không thể vui mừng nổi.

Nha đầu đại nghịch bất đạo này, hắn thật muốn đánh nát mông nàng luôn rồi!

[Có điều chỉ như vậy thôi thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng ba năm sau người sẽ bị nam chính gϊếŧ chết, đầu của cả nhà sẽ bị treo trên tường thành đâu. Thật sự là... Ai dà...]

Bạo quân nhíu mày nhìn chằm chằm, nha đầu thúi, kiểu nói chuyện nửa chừng này thật khiến người ta có cảm giác muốn phát điên mà.