Chương 1: Nàng vừa sinh ra đã sắp bị nương bóp chết?

Một tiếng sét vang lên, trong tia sét đó, một em bé da trắng được sinh ra. Khoảnh khắc chạm vào không khí, hơi thở của nàng biến thẳng thành tiếng khóc.

"Oa oa oa..."

Sau khi tra tấn người mẹ tội nghiệp suốt đêm, Hạ Vãn Vãn cuối cùng cũng đã được sinh ra. Mặt Nhàn phi đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm vào bé con đáng yêu.

Đều là công chúa mà Hạ Vãn Vãn vừa ra đời còn chưa kịp cắt dây rốn. Phải nằm run rẩy ở vùng ngoại ô lạnh lẽo này.

Chỉ nhìn thấy mẫu thân yếu đuối của nàng đang từ từ đưa tay về phía cổ nàng.

[Nương đừng gϊếŧ con, nương, con vừa chết rồi. Con không muốn chết nữa đâu!]

Ai?

Nhàn phi nhìn chằm chằm vào màn đêm tối tăm xung quanh mình. Chẳng lẽ có ma?

Hay là mình bị ảo giác?

Ảo giác à? Nhàn phi hít sâu một hơi!

Nhìn đứa trẻ trong tay, nàng ấy không khỏi ôm con gái vào lòng, âu yếm hôn hôn, "Bảo bối của nương, nương xin lỗi con. Cùng nương lên thiên đường đi, nơi đó có thể sẽ không có âm mưu, không tính toán, không đau khổ. Ngoan!"

Nàng ấy đau đớn kêu kêu, nhưng giây tiếp theo đã lại đặt tay lên cổ Hạ Vãn Vãn.

Hạ Vãn Vãn dùng sức vặn vẹo cơ thể, bắt đầu há to miệng khóc nức nở.

[Nương à người sai rồi, con vừa từ địa ngục tới đây mà. Chỗ đó toàn đau khổ với âm mưu thôi, con bị tính kế mới chết đó. Ở đâu cũng có âm mưu hết á, nương đừng có ngu ngốc.]

Nhàn phi:......

Nếu không phải đang đau lòng muốn chết thì nàng ấy thật sự sẽ bị âm thanh kì quái này chọc cho vui vẻ rồi. Nhàn phi nhìn đứa bé trong tay mình với vẻ không thể tin nổi.

Khi đó Nhàn phi mới nhận ra rằng, đứa trẻ này liền tâm với mình. Nàng ấy dường như có thể nghe thấy đứa trẻ nói chuyện?

Nhàn phi ôm đứa trẻ tội nghiệp vào lòng, quấn váy áo quanh cơ thể đang run rẩy của bé con.

*

Bản thân nàng đã đủ đau khổ rồi, sư phụ và sư huynh đều đã thành công độ kiếp, thăng thiên thành thần từ lâu.

Nhưng khi đến lượt nàng phi thăng, cô phải phi thăng tới mấy lần. Khó khăn lắm mới cảm thấy mình sắp chống chọi thành công với tiếng sét cuối cùng, nhưng ai biết được, một tia ma khí đã xâm nhập vào cơ thể nàng.

Tưởng chừng như sẽ giúp đỡ nàng, nhưng không ngờ giây tiếp theo, Thiên Đạo lại phán đoán nàng có tâm thuật bất chính, không xứng làm thần. Thế là một tiếng sét đánh vào nàng vào địa phủ.

Nhưng dù đã thảm như vậy thì Diêm Vương cũng không buông tha cho nàng. Nàng lại đầu thai lần nữa, còn đầu thai vào bụng của phi tần trong lãnh cung. Đúng là xui xẻo bậy bạ!

Vừa xuyên qua đã sắp bị chính mẹ ruột của mình gϊếŧ chết!?

"Con gái ngoan của ta, nếu không đi vào ngõ cụt, ta làm sao có thể bằng lòng làm tổn thương con được?"

“Hôm nay nương vốn muốn đến đây để cầu nguyện cho ông ngoại con và những người khác, nhưng không ngờ trên đường đi lại đột nhiên nghe được tin tức. Có người vu khống ông ngoại con thông đồng với kẻ thù phản quốc, còn cha con đã ra lệnh tống tất cả hơn 100 thành viên của Dương gia vào ngục rồi.”

“Nương khó khăn lắm mới trốn thoát đến đây để sinh ra con. Nương muốn giữ con lại, nhưng e rằng bản thân khó thoát chết. Thực sự không có cách nào giữ con lại được.” Nhàn phi đau lòng nhìn Vãn Vãn, cô con gái thông minh ý như trong tưởng tượng của mình.

Tưởng tượng đến cảnh không thể ở bên cạnh cùng lớn lên với con bé, tim của nàng ấy lại đau.

"Nếu con muốn sống sót thì phải xem vận mệnh của con rồi, nương sẽ cố gắng hết sức giao phó con cho một gia đình tốt để con có thể trưởng thành."

Nhàn phi vừa nói vừa ôm Vãn Vãn trong tay, dùng chút sức lực cuối cùng của ngón tay để cắt đứt dây rốn rồi loạng choạng bước về phía trước.

Nhưng giây tiếp theo, dưới tia sét chiếu sáng, một tia sáng bạc xuất hiện trong mắt Nhàn phi và Vãn Vãn.

Người cha tồi của nàng tới rồi, dưới tia chớp trông hắn rất đẹp trai. Đôi mắt nham hiểm đầy hận thù nhìn nàng ấy và Vãn Vãn.

Vãn Vãn chỉ cảm thấy đầu óc hơi nóng, sau đó là cực kì buồn ngủ.

Nhìn vào thanh kiếm kia, Vãn Vãn không còn nghi ngờ gì nữa, giây tiếp theo chắc là sẽ bước vào cốt truyện đến điện Diêm Vương rồi.

Nhưng khi tỉnh lại lần nữa, nàng giật mình tỉnh giấc bởi tiếng đập bàn giận dữ của cha, Vãn Vãn run rẩy nhưng không khóc.

Cha đã nhìn thấy cử chỉ nhỏ này. Hắn hơi ngạc nhiên, đôi mắt nhỏ đó dường như đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Kết quả là những lời tiếp theo của hắn đều nghẹn lại, nhưng một người khác đã mở miệng hộ hắn.

"Dương Vãn Cầm, con tiện nhân này. Cha của ngươi không chỉ cấu kết với kẻ thù phản quốc, tới ngươi cũng sinh ra một đứa con hoang à."

Người đầu tiên lên tiếng không phải là tên bạo quân có vẻ ngoài gớm ghiếc kia mà là Liễu quý phi kiêu ngạo độc đoán.

"Bệ hạ, nếu ngài thật sự cho rằng toàn bộ Dương gia có hiềm nghi cấu kết với kẻ thù, phản bội, ta chết cũng không hối hận! Nhưng đứa bé này thực sự là con ruột của người!"

Lúc đầu Nhàn phi cũng không muốn giải thích, nhưng sau khi nghe được suy nghĩ Hạ Vãn Vãn, nàng ấy đã biết hài tử này muốn sống! Ngay cả khi chỉ có một cơ hội nhỏ, nàng ấy cũng sẽ tranh giành cho con bé.

"Tiên nhân, chết đến nơi rồi còn che chở cho thứ nghiệt chủng này. Ngươi muốn Hoàng thượng nuôi con cho người khác à?"

Trong mắt Liễu quý phi hiện lên vẻ hung ác: “Tự ngươi xem đi!”

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đã chết được khiêng vào, tới Nhàn phi còn không nhận ra đối phương thế mà vẫn cố chấp nói là cha Vãn Vãn, vớ vẩn.

Trong tay gã vẫn đang nắm chặt chiếc vòng ngọc. Trong một chiếc túi khác còn có một bức thư tình.

Một tia đỏ tươi lóe lên trong mắt của bạo quân, đột nhiên khiến hắn trông giống như sa tan đến từ địa ngục. Khi nhìn thấy bức thư tình, nó đã lập tức biến thành một đống giấy vụn trong tay hắn.

"Nhàn phi, ngươi còn gì muốn nói không?"

Hắn nghiến răng, trên mặt là vẻ thất vọng và tức giận. Với tính tình hiện tại của hắn, hắn thực sự muốn trực tiếp lôi những nghiệt chủng như Hạ Vãn Vãn và Nhàn phi ra ngoài để lăng trì.

Đây là lý do tại sao Nhàn phi lại muốn tự tay bóp cổ con gái mình. Một đứa trẻ như vậy sao có thể chịu đựng được sự đau đớn của lăng trì chứ?

“Người đâu, bắt Nhàn phi và nghiệt chủng do nàng sinh ra đi lăng trì xử tử.”

[Ai dà……]

[Xem ra không phải là điện Diêm Vương rồi, mẫu thân của ta thật đáng thương. Tẩm điện sang trọng như vậy chắc là thuộc về người cha tồi của ta rồi, đến quần áo còn chẳng nỡ cho mẹ con ta một bộ nữa là.]

Hạ Vãn Vãn nhớ lại, nàng biết cốt truyện này. Hình như đây là cuốn truyện cuối cùng nàng đã đọc trước khi thăng thiên.

Tất cả những gì tên bạo quân chó chết này làm hôm nay đều là tự hủy hoại cả.

Âm thanh gì vậy?

Có tiếng thở dài, giọng điệu non nớt này là?

Bạo quân nhìn Vãn Vãn, đứa bé này còn nhỏ như vậy, chắc không biết nói đâu nhỉ?

Nhưng mà... Hắn vừa nghe thấy tiếng thở dài, còn có tiếng nói chuyện mà.

Hắn nhìn Nhàn phi đang quỳ trên mặt đất, khóc vô cùng đáng thương, chắc không phải do nàng ấy phát ra.

Nhưng sau đó, giọng nói kia lại vang lên.

[Quên đi, lăng trì thì lăng trì. Dù sao thì người cha tồi của ta và mụ khốn nạn này cũng không sống được lâu đâu. Ba năm sau, bởi vì không có người trung thành như Dương gia mà tất cả những ai ức hϊếp ta và mẹ ta đều sẽ bị nam chính gϊếŧ chết. Ha ha cũng coi như là nam chính đã trả thù cho ta rồi.]

[Người cha chết tiệt, cứ đợi đó. Hừm, người sẽ tự tay gϊếŧ người mình yêu nhất và cả những người lính trung thành nhất của mình.]

[Một người phụ nữ tốt như mẹ ta mà không cần, còn nghi ngờ bà ấy nɠɵạı ŧìиɧ. Hãy đợi đó, đợi ba năm sau, nhân quả luân hồi sẽ khiến ông trả giá vì những hành động hôm nay.]

Khuôn mặt của bạo quân tức đến tái cả đi, con ngươi đỏ tươi, biểu cảm xanh lè trông như sắp dỡ cả mái nhà ra.

Gia đình trung thành? Hừ!

Trong lịch sử có nhà trung thành nào mà làm mất ba thành trì không?

Lố bịch!

Xung quanh tràn ngập hít thở, các cung nữ và thái giám đều quỳ trên mặt đất, họ cúi đầu, xuống chỉ sợ âm thanh hô hấp sẽ khiến bạo quân phát hiện ra mình.

Nhàn phi nghe được những lời này cũng nín thở. Nói chứ con gái nàng cũng chỉ đang nói sự thật thôi, chỉ là những lời này thật lòng này lại khiến nàng ấy run rẩy.

Hoàng thượng, chắc là hắn không thể nghe được đứa nhỏ này đang nói cái gì phải không?

“Chờ một chút, ôm đứa bé tới đây.”

Bạo quân tức giận nhìn chằm chằm vào đứa trẻ bị cướp khỏi tay Nhàn phi.

Hạ Vãn Vãn không khóc mà nhìn chằm chằm vào bạo quân. Một đôi mắt trong veo như mặt nước trong vắt.

"A… A…"

Hạ Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào bạo quân, chào người cha cặn bã của mình bằng giọng nói trong trẻo như sữa.

"A đi... A..." nàng đổi giọng.

Sự nóng nảy và tức giận trong lòng bạo quân dường như đã được giọng nói mềm mại như sáp làm cho dịu đi.

Hơi lạnh trong cung điện dường như đã biến mất rất nhiều. Hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của đứa trẻ này, là do đứa bé này liền tâm với hắn ư?

Nếu vậy thì đứa trẻ này, có phải là con đẻ của hắn không?

"Bệ hạ, đừng để đứa con hoang này lừa gạt."

Liễu Quý phi nhìn thấy một tia thương cảm hiếm có xuất hiện trong mắt bạo quân.

Ả đột nhiên bắt đầu lo lắng, sợ cái bẫy mình giăng ra sẽ trở nên vô ích.

[ Bạo quân chó chết, thấy ta đáng yêu quá không nỡ gϊếŧ ta chứ gì. Hừ hừ]

[Người cha cặn bã này quả thực là một tên ngốc mà, mới lừa gạt tí đã bắt đầu có cảm tình với ta rồi. Hừ hừ, chờ sau này ta sẽ dùng hình dáng trẻ sơ sinh để hạ gục ngươi.]

[Khó trách ả kia mới dùng một miếng ngọc bội với lá thư tình đã khiến cha tưởng nương đội nón xanh cho hắn rồi. Chẳng trách hắn bị quý phi và ả hoàng hậu kia lừa gạt, mất cả giang sơn.]



Bạo quân lớn một hơi thật sâu, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị mắng như thế này, hơn nữa còn là một đứa trẻ mới sinh chửi hắn!

Hắn tức giận đến nghiến răng, nhưng khi nhìn thấy nàng cười với mình, hắn lại không khỏi xót xa. Cho đến khi……

Hắn phát hiện đứa nhỏ này, nhìn ở giữa hai lông mày chẳng khác nào như một phiên bản thu nhỏ của chính mình!

Đứa trẻ này, dù nói kiểu gì cũng không thể là con của người khác được.