Chương 7: Cự Thiêu Sinh

"Đại ca, là 1 đàn Hải yêu..." - Đại Vũ tận lực hét lớn."Ừ, các huynh đệ, chuẩn bị săn gϊếŧ nào, Khôi huynh đệ, đứng sau ta là được không cần phải tham chiến..." - Thiết Mục gật đầu đáp.

Hải yêu là 1 loại yêu thú rất hay gặp phải trong Hải khoáng mạch, loại yêu thú này không có gì quý hiếm, nhưng thịt của nó lại khá là ngon mà lại còn hỗ trợ tu luyện rất tốt cho nên các võ giả thường rất thích săn gϊếŧ chúng đem đi bán.

1 đàn gần 20 đầu Hải yêu, đều xui xẻo bị nhóm Đại Vũ săn gϊếŧ 1 cách dễ dàng mà không cần phải tốn sức gì cả. Dĩ nhiên, nhóm người Thiết Mục cũng không hề có nhẫn trữ vật gì cả, có lẽ đó cũng là 1 loại bảo vật cấp cao. Nghĩ đến đây, Khôi Vũ càng chắc chắn rằng mình đã động phải 1 tên cường giả có máu mặt. Chỉ mong trước khi mình trưởng thành sẽ không gặp lại hắn quá sớm.

"Khôi huynh đệ có biết mục tiêu lần này của chúng ta đến là làm gì không?" - Thiết Mục quay sang hỏi.

"Không phải là đi rèn luyện sao?" - Khôi Vũ quay sang hỏi ngược lại.

"Rèn luyện thì cũng không sai, nhưng mục đích chính là săn gϊếŧ 1 đầu Cự Thiêu Sinh. Thực lực của nó vốn là ngang với ta, lần trước ta và nó giao thủ đều không ít chịu thiệt thòi từ đối phương. Lần này ta đã đột phá lại cộng thêm có sự trợ giúp từ Khôi huynh đệ, nhất định có thể diệt trừ được nó." - Thiết Mục lắc đầu đáp.

Cự Thiêu Sinh(tê giác) là 1 loại yêu thú thiên về phòng ngự, nó 1 lớp giác cực kì trâu bò, trên người của nó quý nhất chính là máu. Nếu uống được máu của nó sẽ cực kì có lợi cho tu vi đặc biệt là võ giả chưa bước vào Trúc Cơ cảnh. Mục đích của Thiết Mục cũng chính là trợ giúp các huynh đệ của mình nâng cao thực lực.

Khôi Vũ nghe xong cũng cực kì phấn khích, không ngờ máu của loài yêu thú đó lại có tác dụng thần kỳ như vậy, Khôi Vũ rất trông chờ để được trông thấy hình dáng của nó như thế nào.

"Khôi huynh đệ yên tâm, nếu ta săn gϊếŧ được nó cũng không thiếu phần của ngươi" - Thiết Mục thấy 2 mắt của Khôi vũ sáng như bóng đèn thì cũng bật cười đáp.

"Vậy thì đa tạ Thiết đại ca..." - Khôi Vũ nghe thấy thế thì cũng rối rít cám ơn, 2 tay cũng không quên nắm mạnh 1 bên tay của Thiết Mục.

Trong tích tắc đó, Thiết Mục hao hao bị chấn động nhẹ, nhưng rồi cũng nhanh chóng thanh tỉnh lại, bởi đối phương cũng giống hắn, cũng là nam nhân, thứ hắn thích phải là nữ nhân xinh đẹp lộng lẫy, trước giờ vẫn thế, sau này vẫn thế.

"Được rồi, tất cả chú ý vào, sắp đến địa bàn của Cự Thiêu Sinh rồi..." - Thiết Mục lên tiếng dặn dò các huynh đệ.

"Rõ..."

1 lát sau, dĩ nhiên là Cự Thiêu Sinh đã hiện ra trước mắt của tất cả, nó đang nằm ngủ trưa ở cạnh 1 cái hồ nước mà chẳng thèm phòng bị gì cả. Nhưng khi đám người Thiết Mục dần dần tiến lại gần thì nó nhanh chóng tỉnh lại và tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Thiết Mục đương nhiên nhận rõ khả năng của nó, cho nên tự tin mà xông lên nghênh chiến, cùng với Thiết Mục, lại có thêm 3 người khác cùng giúp đỡ, thực lực dĩ nhiên là đã tiến vào Trúc Cơ cảnh, chỉ là vẫn thua so với Thiết Mục và đầu Cự Thiêu Sinh kia.

"Đinh! Kiểm chứng sức manh đạt 2302 cân..."

Đúng như Thiết Mục nói, đầu yêu thú mạnh rất ghê gớm, mặc dù thua thiệt 1 chút về sức mạnh, nhưng nhờ có lớp da chắc chắn cho nên hiện tại vẫn là ngang cơ với Thiết Mục, chẳng qua là Thiết Mục có trợ thủ cho nên nó mới bị yếu thế đi 1 chút.

"Tiếp tục chiến đấu, chờ cho nó đuối sức, chúng ta sẽ uống được máu của nó, Đại Vũ kêu các huynh đệ chú ý xung quanh đề phòng có kẻ đánh lén..." - Thiết Mục vừa đánh vừa quát lớn.

"Đại ca cố lên..." - Đại Vũ ở xa gào thét trợ trận cho Thiết Mục không chút kiêng dè gì.

Khôi Vũ ở bên cạnh Đại Vũ cũng hết sức phấn khích, thầm thủ rất nhanh bản thân có thể chiến đấu được như bọn họ.

Ở cách đó không xa, đúng như Thiết Mục đã căn dặn với huynh đệ của mình, 1 nhóm võ giả đang ẩn nấp xem trận chiến của Thiết Mục kia. Cả đám đều đang chờ đợi, chờ đợi 1 thời cơ thích hợp để tay.

Còn bên Thiết Mục, trận chiến đã dần dần đến hồi kết, 3 huynh đệ trợ giúp Thiết Mục đã bị thương không ít, ngay cả Cự Thiêu Sinh trâu bò cũng đã chịu không ít đau khổ. Duy chỉ có Thiếu Mục là không có bị thương, chỉ hơi tốn sức 1 chút. Cự Thiêu Sinh biết hiện tại mình không trốn được với nhân loại đáng ghét này, nó quyết định liều mạng chết cùng với đám nhân loại kia. Mục tiêu mà nó nhắm tới đương nhiên vẫn là Thiết Mục, trước đó cả 2 đã giao chiến 1 lần khiến nó gặp không ít thiệt thòi cho nên nó rất hận Thiết Mục.

Thiết Mục dĩ nhiên coi thường sự tức giận của nó, không thèm tránh đòn, bị sừng của nó đâm vào vai trái, rồi phun 1 ngụm máu lớn. 3 huynh đệ còn lại thấy thế thì cũng điên cuồng trợ giúp đại ca.

Ngay cả Thiết Mục lúc này cũng không dám phân tâm nữa bắt đầu ráng sức sử dụng toàn lực mà không phải che dấu nữa.

1 lát sau, dĩ nhiên là Cự Sinh Thú bị 4 người Thiết Mục săn gϊếŧ thành công, Khôi Vũ cùng đám Đại Vũ cũng chạy đến giúp đỡ. Cả 3 người kia đều gấp rút lên tiếng.

"Khôi đại ca, mau chữa trị cho đại ca, huynh ấy bị thương rất nặng..."

"Thiết Mục đại ca, nằm yên để ta chữa trị..." - Khôi Vũ gật đầu bắt đầu sử dụng kỹ năng trị thương.

Trong khi đám Đại Vũ vừa lo lắng cho Thiết Mục vừa thu lấy máu của Cự Thiêu Sinh thì nhóm võ giả đang ẩn nấp kia cũng đã xông ra.

"Haha, lần này chúng ta gặp may rồi, tên Thiết Mục kia đã bị thương, đại ca thật là liệu sự như thần..." - 1 tên trong đó lên tiếng.

"Bớt vỗ mông ngựa đi, tất cả cùng xông lên, gϊếŧ hết đám phế vật kia, phải giữ lại mạng cho luyện đan sư và tên Thiết Mục kia để cuối cùng để ta đích thân chém."

Vừa dứt lời, 1 nam tử với thân thể cường tráng đã dẫn đầu vào về phía nhóm người Đại Vũ đang thu thập máu của Cự Thiêu Sinh. "Có kẻ đánh lén, các huynh đệ phải bảo vệ thật tốt cho đại ca..." - Đại Vũ phát giác ra đám người đánh lén bèn vội vàng quát lớn.

"Bảo vệ đại ca..."

Nhân số 2 bên cũng khá ngang nhau, nhưng do Thiết Mục bị thương còn đang được Khôi vũ chữa trị cho nên hơi bị yếu thế. Tên cầm đầu của những kẻ đánh lén kia thực lực vốn ngang cơ với Thiết Mục. Chỉ là Thiết Mục mới thăng cấp, cho nên nếu không bị thương thì thiệt thòi sẽ là tên đó.

Tên cầm đầu kia cũng không hề vội vã ra tay mà cứ đứng cách gần đó quan sát trận chiến, bên Đại Vũ tưởng là tên này dễ ăn bèn ý đồ đáng lén. Nhưng không ngờ lại bị tên này dùng 1 tay đỡ được và còn nhanh chóng phản đòn.

Tên này dĩ nhiên là không muốn trận chiến kết thúc quá sớm, hắn từ từ bước lại dần Thiết Mục và Khôi Vũ. Đám Đại Vũ thì không ổn, hoặc lại không chặn được tấn công của hắn hoặc là bị đám thuộc hạ cản lại.

Chỉ khi tên này áp sát Thiết Mục 1 bước chân lớn thì mới mỉm cười mà dừng lại. Cho dù Khôi Vũ có ở bên cạnh trị thương cỡ nào thì cũng không thể khỏi hẳn trong tích tắc được, cho nên tên này mới ung dung từng bước tiến tới. Dĩ nhiên tên này đột nhiên xuất ra 1 quyền dùng hơn phân nửa sức lực của mình.

"Đại ca, mau tránh..." - Đại Vũ lo lắng quát lớn.

Vào lúc nguy cấp: "Ầm...rầmmmmm..."

Tất cả đều không ai ngờ được, tên cầm đầu kia lại là kẻ bị đánh bay, lúc bật người dậy, khóe miệng đã chảy ra không ít máu.

"Sơn Tiêu, đã lâu không gặp nha..." - Thiết Mục đắc ý nói.

"Thì ra tiểu nhân là nhà ngươi không hề bị thương..." - Người được gọi là Sơn Tiêu kia cũng bình tĩnh đáp lại.

"Haha, đúng là ta đã bị thương khá nặng, chẳng qua là do năng lực trị thương của Khôi huynh đệ này quá thần kỳ. Các huynh đệ, thay ta bảo vệ Khôi huynh đệ..."

"Rõ, mau bảo vệ Khôi đại ca..." - Đại Vũ hào hứng quát lớn.

Trận chiến sau đó thì càng không có gì phải nói nhiều cả, Sơn Tiêu và đám thuộc hạ của mình liên tiếp bị nghiền ép bởi sức lực của 1 mình Thiết Mục, đây chính là điểm mà Sơn Tiêu e ngại, cho nên mới phải ra tay vào lúc vừa rồi.

Đám thuộc hạ của Sơn Tiêu thì không có ai may mắn sống sót, tất cả đều bị Thiết Mục mạnh mẽ xoay cổ 1 vòng lớn, 1 số ít chạy được thì cũng bị đám người Đại Vũ bắt được và xử lí.