Chương 19: Bộ mặt thật

Khi trời bắt đầu tối sầm lại thì cả 2 bắt đàu cảnh giác hơn, đáng nhẽ là bọn họ nên nghỉ ngơi 1 đêm rồi hôm sau sẽ tiếp tục việc tìm kiếm. Nhưng bởi vì bọn họ đã tiến rất sâu vào khu vực của đám yêu thú rồi, ở nơi này, đám yêu thú thấp nhất cũng là cấp 2,ở nơi này Khôi Vũ hoàn toàn phải dựa vào 2 người Hạ Tuấn bảo vệ chứ không thể thong dong như hôm qua được nữa.

"Sư đệ à, có vẻ như chúng ta sắp tìm thấy Đoạn Tùng thảo rồi, xung quanh nơi này khá là ẩm ướt mà lại còn thoang thoảng khi nóng, cũng chính là địa điểm thích hợp cho Đoạn Tùng thảo sinh sống..."

"Vậy chúng ta hãy nhanh chóng tìm kiếm rồi còn trở về..." - Khôi Vũ gật đầu đáp.

"Có lẽ lát nữa lại phải nhờ đến Thiên huynh chiếu cố sư đệ giúp tại hạ..." - Hạ Tuấn hướng Thiên Hàn nói.

"Ha ha...ta làm gì có thực lực đó chứ, nhưng nếu như Vũ nhi thì nhất định ta sẽ ra tay..." - Thiên Hàn trêu đùa nhìn sang Khôi Vũ nói.

Trải qua mấy hôm liền đi chung, Hạ Tuấn chắc chắn rằng tên Thiên Hàn kia còn mạnh hơn cả mình, chẳng qua là y che dấu thực lực mà thôi, từ biểu hiện mấy hôm nay của y là dễ dàng đoán ra được điều đó. Cho nên Hạ Tuấn mặc dù khá là cảnh giác với Thiên Hàn nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Khôi Vũ nên không có để ý quá nhiều.

Càng tiến về phía trước thì cả 2 càng cảnh giác hơn, Khôi Vũ có thể cảm nhận được rõ rệt khí tức khủng bố ở phía trước. Bỗng nhiên Hạ Tuấn hạ giọng xuống hết mức có thể nói.

"Tìm thấy Đoạn Tùng thảo rồi, nhưng cũng không ổn rồi, là 1 đầu Cự Độc Xà, nhìn khí tức dường như nó sắp đột phá lên cấp 3 rồi..."

Nghe Hạ Tuấn nói thế Khôi Vũ cũng cẩn thận đánh giá phía trước, quả nhiên là Đoạn Tùng thảo, xung quanh có chính là 1 đầu Cự Độc Xà. Đây là loại thú toàn thân đều là độc, hơn nữa lại sở hữu 1 lớp da cực kì dày. Cho dù mới chỉ là cấp 2 đỉnh phong, nhưng đám Cự Độc Xà này vẫn có thể thoải mái săn gϊếŧ yêu thú cấp 3 nhờ vào độc tính của bản thân mà mài mòn dần sức lực của con mồi.

Chính vì thế mà Hạ Tuấn mới đau đầu, ý định rút lui đã hơi hơi xuất hiện trong đầu Hạ Tuấn. Nhìn thấy 2 người Khôi Vũ ở bên cạnh đổ mồ hôi hột, Thiên Hàn ngược lại là rất thong dong thư thả như không có chuyện gì cả.

"Sư huynh, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Cách duy nhất hiện giờ chính là để ta ra dụ đầu Cự Độc Xà kia, còn đệ thì nhân cơ hội hái lấy Đoạn Tùng thảo!"

"Không được, như vậy quá nguy hiểm..." - Khôi Vũ lắc đầu từ chối.

"Không sao đâu, cũng không phải là chính diện giao đấu mà chỉ là dẫn dụ nó đi chỗ khác thôi, hơn nữa dường như đệ có chút hiểu nhầm, sư phụ sẽ không đưa ta vào chỗ chết, trước khi đi ngài đã cho ta thủ đoạn bảo mệnh, vào lúc nguy cấp còn có thể dễ dàng diệt cả yêu thú cấp cao, đệ không cần quá lo lắng..."

"Vậy...được rồi, sư huynh nên cẩn thận..." - Khôi Vũ lưỡng lụ 1 hồi rồi cũng gật đầu đáp ứng.

Hạ Tuấn liếc nhìn sang Thiên Hàn thấy y không có phản ứng gì liền thở phào trong lòng. Cả 2 bắt đầu thực hiện kế hoạch như trước đó đã đề ra. Hạ Tuấn trước tiên nhảy ra khıêυ khí©h Cự Độc Xà, cho đến khi nó nổi giận đuổi theo Hạ Tuấn.

Lúc này Khôi Vũ thấy tình hình đã ổn thỏa bèn lật đật chạy ra, ngắm nghía xung quanh xác định không còn nguy hiểm gì bèn tiến lên hái Đoạn Tùng thảo. Nhưng đến khi sắp chạm được đến Đoạn Tùng thảo thì bất ngờ bị lão Hàn lôi ngược trở lại.

"Này, ngươi không giúp thì thôi, đừng có phá đám nữa, đầu Cự Độc Xà kia mà về là chết cả lũ bây giờ..."

"Nếu muốn chết thì ta không ngăn cản đâu..." - lão Hàn bình thản nói.

"Đinh!!! Cảnh báo ký chủ có nguy hiểm, mau lui lại."

Lão Hàn vừa dứt lời thì hệ thống cũng lên tiếng theo, cho dù không tên kia nhưng hệ thống sẽ không lừa mình nên dút khoát Khôi Vũ lùi ra 1 đoạn thật là xa.

Và không biết từ đâu, xung quanh gốc Đoạn Tùng thảo kia lại xuất hiện thêm 1 đầu Cự Độc Xà nữa, từ khí tức không khó để đoán ra, nó còn mạnh hơn cả đầu Cự Đọc Xà trước đó. Khôi Vũ kinh hãi nhìn nó như nhìn thấy quỷ vậy. Thật không ngờ là nó lại ẩn nấp để âm thầm tấn công, linh trí không hề thấp chút nào."Cũng coi như là thông mình không mù quáng mà tìm chết..." - Thiên Hàn giễu cợt nói

"Nếu như ngươi giỏi vậy thì gϊếŧ đầu Cự Độc Xà đó luôn đi, ở đó mà to mồm..." - Khôi Vũ bực mình quát, gia hỏa này không biết nói lời tốt đẹp nào bao giờ.

"Tên kia muốn đưa ngươi vào chỗ chết mà vẫn còn muốn giúp hả?"

"Ngươi nói gì vậy? Sao sư huynh có thể hại ta được?"

"Hừ, tên kia biết thừa là Cự Độc Xà thường sẽ đi theo đôi, ngay từ đầu tên kia đã biết là sẽ có thêm 1 đầu Cự Độc Xà

ẩn nấp gần đó rồi, mục đích vẫn là muốn diệt nhóc con ngươi thôi..."

"Nhà ngươi muốn chia rẽ giao tình của chúng ta sao? Sư huynh không thể nào hại ta được?" - Khôi Vũ lắc đầu phủ nhận.

"Ký chủ xin hãy bình tĩnh, theo như phân tích của hệ thống thì người đó không nói sai đâu, với tầm hiểu biết của Hạ Tuấn, không khó để nhận ra Cự Độc Xà kia sẽ đi theo đôi..."

Nghe 2 lão đại khuyên nhủ, Khôi Vũ cũng coi như mất đi nhân sinh, tầm hiểu biết của bản thân cũng coi như bị phá vỡ và vươn lên 1 tầm cao mới. Một người như sư huynh sao có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy được, Khôi Vũ vẫn cố chấp lần này hệ thống bị lỗi.

"Nếu như điều ngươi nói là đúng vậy tại sao trước đó sư huynh không ra tay gϊếŧ ta cho rồi, sao phải mất công làm ra loại chuyện như này..."

"Này, nói ngươi ngốc mà ngươi không tin, chính là vì có sự xuất hiện của biểu ca này nên tên đó mới nhẫn nại chưa dám ra tay chứ sao?" - Lão Hàn tỏ vẻ khinh bỉ nói.

"Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi mới ngốc..." - Khôi Vũ thẹn quá hóa giận.

Mặc dù có chút tức giận, nhưng có lẽ trong lòng Khôi Vũ đã chấp nhận sự thật đó rồi, chẳng qua là Khôi Vũ vẫn tò mò vì sao sư huynh lại làm thế với mình, thực lực của mình như thế cũng chẳng thể nào mà uy hϊếp đến địa vị của sư huynh được. Vì sao? Vì sao chứ...

"Thôi nào, nghe biểu ca đi, bỏ cái tông môn rẻ rách đó đi, đi theo làm nô ɭệ cho ta có phải sướиɠ hơn không?" - Lão Hàn vỗ vỗ bả vai an ủi nói.

"Ta mới không thèm, ngươi mau bỏ tay ra..."

"Haha...tức giận rồi hả, trông thật đáng yêu làm sao?" - Lão Hàn vừa nói vừa nhéo nhẹ 1 bên má của Khôi Vũ.

"Này này ngươi làm gì vậy, ta là nam nhân mà, ngươi mới đáng yêu, cả nhà ngươi mới đáng yêu..." - Khôi Vũ gạt tay ra nhanh chóng lui lại đằng sau.

"Haha, thế nào, có muốn gốc Đoạn Tùng thảo kia không, cầu xin ta đi, ta hái nó cho..."

Nghe thấy giọng điệu đáng ghét của tên này, Khôi Vũ không nhịn được định mở miệng từ chối, nhưng hệ thống lại nhanh chân hơn đưa ra ý kiến.

"Ký chủ, mau cầu xin hắn đi, có gốc Đoạn Tùng thảo kia rồi, chậm nhất là sáng mai ký chủ sẽ bước vào Trúc Cơ cảnh..."

Nghe hệ thống nói thế thì Khôi Vũ lại thèm dỏ cả dãi, gì chứ cứ nghe đến đột phá là Khôi Vũ muốn gạt phắt đi liêm xỉ cùng tôn nghiêm mà quay sang nịnh nọt Lão Hàn.

"Đại ca à không biểu ca à không Hàn ca ca, giúp đệ lấy nó đí, sau đó đệ sẽ giúp ca trị thương..."

"Ồ, Vậy là không cần phải chờ khoảng thời gian 7 ngày như trước đó nữa à..."

"À không...không...không phải..." - Khôi Vũ giật mình vội vàn phủ nhận.

"Vậy tức là trước đây nhóc con lừa gạt ta sao..." - Lão Hàn nghiêm giọng nói.

"Không, Hàn ca à, nghe ta giải thích, hiện giờ ta đang dừng chân ở Luyện Khí đỉnh, nếu như có thể đột phá đến Trúc Cơ cảnh thì thời gian trị thương sẽ rút ngắn lại..."

"Trong bao lâu..." - Thiên Hàn híp mắt dò hỏi.

"Ờ thì 6...à không 5... à không đúng chính xác là 3 ngày..."

Khôi Vũ ấp úng đáp, sợ tên kia nổi góa tàn nhẫn ra tay với mình nên đành phải rút ngắn thời gian 1 chút. Nghe đến đây, Thiên Hàn chỉ việc nhấc tay trái của bản thân lên, 1 giây sau đầu Cự Độc Xà kia bay lên giữa không trung và nổ nát tan tành cái đầu đang khè khè đe dọa kia...