Trình Chiêu nói với anh cô ta là nữ chính của thế giới này, cô ta đến đây với nhiệm vụ công lược mà hệ thống giao cho, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì cốt truyện sẽ kết thúc, mọi thứ sẽ quay về trạng thái ban đầu.
Mọi thứ như quay trở lại trước kia, khác biệt duy nhất là giữa chúng tôi có thêm một Trình Chiêu.
Tôi không rộng lượng đến mức chịu được khi Trình Chiêu liên tục xuất hiện bên cạnh Chu Nhượng. Tôi tiếp chìm đắm vào vũ đạo, luyện tập từ sáng đến tôi, từ ngày này qua ngày khác.
Đêm khuya, tôi thay trang phục múa, đi từ trong phòng nghỉ ra. Chu Nhượng dựa vào khung cửa, nhìn thấy tôi cũng cong mắt lên.
Hình như hôm nay tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
Anh giơ ngón trỏ lên môi, khẽ "suỵt" một tiếng. Anh kéo tôi chạy lên sân thượng, hai chúng tôi cùng ngã xuống đất thở hổn hển.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có vầng trăng lướt qua.
Anh nắm tay tôi, bò dậy khỏi mắt đất, sau đó tìm thấy một chiếc thùng cát tông ở góc sân thượng.
Chúng tôi ngồi dựa lưng vào tường. Tôi thò đầu tới xem thử, bên trong có một chú mèo sặc sỡ đang nằm ngủ ngon lành.
"Nhặt được trên đường." Tôi nghe thấy anh nói.
Tôi không nhịn được mỉm cười, ngẩng đầu lên lần nữa mới phát hiện Chu Nhượng cong môi, yên lặng nhìn tôi chằm chằm.
Một lúc sau, Chu Nhượng ho nhẹ một cái. Anh quay mặt đi, che ngực lại, khẽ nói: ".... Kim Hạ, nhịp tim của anh cuối cùng cũng thuộc về anh rồi."
Khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập inh ỏi, không dám tin nhìn anh.
Nhiệm vụ của Trình Chiêu đã hoàn thành rồi sao? Hay là... Do tôi suy nghĩ nhiều?
Khóe môi Chu Nhượng vẫn vương nụ cười, anh khẽ nhắm mắt lại, thì thào: "Mệt mỏi quá, Kim Hạ, anh ngủ một lát đây."
Trái tim đập loạn của tôi cuối cùng cũng bình thường trở lại. Nhưng mà cho đến khi trời sáng, tôi vẫn không thể đánh thức được Chu Nhượng.
Anh phải nhập viện.
Chỉ trong một ngày, cơ thể của anh bất ngờ bị suy kiệt, không hề có dấu hiệu nào, giống như ông trời đang trêu đùa tôi vậy.
Tôi đứng trước tấm kính, nhìn Chu Nhượng nằm yên trên giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, Trình Chiêu từ phía sau đi tới.
"Thật đáng tiếc." Cô ta buồn rầu, "Suýt nữa anh ấy đã thành công rồi."
Đầu ngón tay tôi cứng đờ: "Ý cô là gì?"
Cô ta bước đến gần tôi, yên lặng nhìn Chu Nhượng trong phòng chăm sóc đặt biệt. Một lúc lâu sau cô ta mới cười nói: "Chắc cô không biết đúng không? Thế giới mà chúng ta đang sống thật ra là một cuốn tiểu thuyết."
Ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi, "Cô là ánh trăng sáng của nam chính Chu Nhượng, lẽ ra phải chết trong một vụ tai nạn máy bay, nhưng tôi không biết tại sao một năm trước cô không ra nước ngoài, nên đến giờ cô vẫn còn tồn tại."