Chương 20: Duệ Duệ Bị Dị Ứng Với Gừng

Sau khi đi vào ngõ nhỏ, Cố Nhược Tịch liền lấy điện thoại, mở đèn pin lên, sau đó nhắc nhở Long Dập Dương và Tiểu Duệ Duệ: “Đường trong này không dễ đi, hai người chú ý một chút. Cẩn thận không dẫm phải vũng nước bẩn.”

Long Dập Dương thấy chỗ ở của Cố Nhược Tịch có hơi cũ nát thì nhíu lông mày.

Tiểu Duệ Duệ cũng nhíu cặp lông mày nhỏ nói: “Cô nên chuyển chỗ ở khác.”

Cố Nhược Tịch cười ngượng ngùng, nhìn bọn họ nói: “Hay là hai người đừng lên đó ngồi nữa.”

Long Dập Dương giống như không nghe thấy, chỉ quay ra hỏi cô: “Còn bao xa nữa?”

“Ở ngay phía trước.”

Nhà của Cố Nhược Tịch ở tầng năm, bởi vì thang máy hỏng nên bọn họ phải đi bộ lên.

Đến cửa ra vào, Cố Nhược Tịch quay đầu lại, lúng túng nói với Long Dập Dương và Tiểu Duệ Duệ: “Cái đó, nhà tôi có hơi loạn, đợi tôi vào dọn dẹp một chút rồi hai người hãy vào, có được không?”

Long Dập Dương nghe vậy, anh nhẹ gật đầu, coi như đồng ý.

Cố Nhược Tịch thấy thế mới giãn lõng mày, nở nụ cười, “Vậy hai người chờ một chút.”

Dứt lời, cô lấy chìa khóa ra mở cửa.

Sau khi vào nhà, việc đầu tiên cô làm là đóng kỹ cửa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp.

Phòng khách nhà cô cũng không lớn, dù hơi loạn nhưng vẫn khá sạch sẽ.

Dọn dẹp ổn thỏa rồi, cô mới ra mở cửa, nói với Long Dập Dương và Tiểu Duệ Duệ đang chờ ở bên ngoài: “Có thể vào rồi.”

Nói xong, cô liền nghiêng người đứng sang một bên để hai người bước vào.

Long Dập Dương và Tiểu Duệ Duệ lần lượt bước vào, sau đó tiến thẳng về phía salon, tao nhã ngồi xuống.

Sau khi Cố Nhược Tịch đóng cửa thì quay lại nhìn hai cha con trên ghế salon, nói: “Tôi đi rót nước cho hai người.”

Tiểu Duệ Duệ nhíu l*иg mày nhỏ nói: “Con đói, có gì ăn không ạ?”

Nghe vậy, Cố Nhược Tịch nhìn về phía nhóc nói: “Con muốn ăn gì, để cô đi nấu.”

“Tùy tiện.”

“Tùy tiện.”

Thấy Long Dập Dương cũng trả lời, Cố Nhược Tịch kinh ngạc nhìn anh hỏi lại: “Ngài cũng đói?

Thật ra cô muốn nói là tôi không có hỏi anh nha tổng tài đại nhân.

Long Dập Dương nhìn cô, khẽ gật đầu tỏ ý anh cũng đói bụng.

“Vậy hai người xem tivi trước, tôi đi làm.” Cố Nhược Tịch mở tivi cho hai người sau đó đi vào phòng bếp.

Cố Nhược Tịch mở tủ lạnh thấy không có nguyên liệu gì để nấu ăn, cô suy một hồi rồi quyết định làm món sở trường nhất - mì trứng gà.

Mì trứng gà có trứng và bột mì làm nguyên liệu chính. Đầu tiên trộn đều trứng vào bột mì, sau đó cho thêm các gia vị vào và chờ đến khi bột đủ mềm.

Tiếp đó cho vào nồi hấp, chờ đến khi chín đến tám phần rồi bỏ ra cắt thành từng sợi là có thể ăn được.

Cố Nhược Tịch giống như thường xuyên làm mì trứng gà, động tác rất nhuần nhuyễn, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh. Không bao lâu sau cô đã làm xong phần mì.

Kế tiếp chính là xào trứng với cà chua.

Cuối cùng đổ trứng lên trên và thêm dầu mè.

Cô ở trong bếp nấu gần xong, ngoài phòng khách đã có thể ngửi thấy mùi thơm của mì trứng gà lan tỏa trong không khí.

Long Dập Dương và Tiểu Duệ Duệ ngửi thấy mùi thơm thì càng đói bụng hơn, hai người nuốt nước bọt liên tục.

Hai cha con đều dài cổ nhìn về phía phòng bếp, giống như mấy năm rồi chưa được ăn gì.

Tiểu Duệ Duệ sờ bụng nhỏ đang kêu ùng ục của mình, nhóc nhíu mày nói: “Sao còn chưa xong, con sắp chết đói rồi.”

Cảm giác thèm ăn của nhóc chưa bao giờ mãnh liệt như tối nay.

“Con đến phòng bếp xem.” Cậu nhóc nói xong lời này, đang chuẩn bị chạy đến phòng bếp thì Cố Nhược Tịch đã bưng một bát mì ra.

Mùi trứng gà thơm ngát lập tức xông vào mũi, Tiểu Duệ Duệ nuốt một ngụm nước bọt, thiếu chút nữa đã bổ nhào qua giành lấy.

“Mì đã xong, có thể ăn rồi.” Cố Nhược Tịch nói với Long Dập Dương và Tiểu Duệ Duệ, sau đó cô đặt hai bát mì lên bàn ăn.

Rồi cô lại đi vào phòng bếp và bưng nốt hai bát mì còn lại ra.

Sau khi ngồi xuống, cô đẩy một bát đến trước mặt Long Dập Dương, đồng thời nói: “Tôi tùy tiện làm, hy vọng hai người thích.”

“Con vốn không thích ăn mì, nhưng mà nhìn cô làm ngon như vậy nên con sẽ ăn một ít vậy.” Tiểu Duệ Duệ nhíu mày nói với Cố Nhược Tịch, sau đó nhóc cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Nhưng chỉ được hai miếng, cậu nhóc đã nhíu mày.

Cố Nhược Tịch thấy thế thì vội vàng hỏi: “Làm sao thế?”

Tiểu Duệ Duệ gắp một miếng gừng lên, nhíu mày hỏi Cố Nhược Tịch: “Bên trong có gừng ạ?”

Cố Nhược Tịch thấy nhóc có gì đó không đúng, “Con không thích ăn gừng à?”

Long Dập Dương nhìn về phía cô và nói: “Duệ Duệ dị ứng với gừng.”

Nghe vậy, Cố Nhược Tịch có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Duệ Duệ, “Con cũng bị dị ứng với gừng à?”

Cô còn tưởng rằng trên đời này chỉ có mình cô bị dị ứng với gừng, lúc ăn vào sẽ bị nổi mẩn đỏ khắp khắp người.

Cô lập tức nói với Tiểu Duệ Duệ: “Bát của cô không có gừng, nếu không thì con ăn bát của cô đi.”