Chương 14: Nha đầu, rất có ý tứ

Sau khi cô ta đi vào còn ngồi xuống viết cái gì đó xong mới đi ra.

Mọi người xem xong video đều hướng ánh mắt tức giận và kinh bỉ về phía cô ta, “Phương Lệ Lệ, cô thực sự không biết xấu hổ, giờ thì bị vả cho sưng mặt rồi. Nếu tôi là cô, tôi đã sớm cảm thấy vô cùng xấu hổ mà đập đầu tự tử cho rồi.”

Phương Lệ Lệ cũng nhận được video, sau khi cô ta xem xong, điện thoại liền rơi xuống đất. Cô ta biết bây giờ cô ta không thể nói thêm cái gì, dù nói gì cũng đều vô dụng.

Cô ta vội vàng nhìn về phía Long Dập Dương, khóc lóc nói: “Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, tôi không dám làm như vậy nữa. Xin ngài cho tôi một cơ hội, đừng đuổi tôi ra khỏi TE.”

Cô ta vất vả lắm mới có thể tiến vào, cô ta không muốn cứ như vậy bị đuổi đi.

Lệ Hạo Dương nhíu mày nhìn về phía cô ta, “Bây giờ biết sai thì muộn rồi. Phương Lệ Lệ đúng không? Tôi đã theo phân phó của tổng giám đốc để điều tra về cô, cô căn bản không phải là tốt nghiệp đại học y, chứng nhận của cô chỉ là giả. Còn có, cô vào TE là đi cửa sau, a không đúng, chính xác mà nói, cô có thể vào TE là dựa vào việc bán đứng cơ thể để đổi lấy. Người kia đã bị đuổi khỏi công ty, cả đời này hắn cũng đừng mong vào được bất luận công ty nào. Mà cô cũng giống vậy, những việc cô làm đã được truyền đến cơ sở y tế khác. Thân là một nhân viên y tế, mà lại có những hành động hư hỏng như thế, sẽ không có bất kỳ một cơ sở y tế nào dám thuê cô nữa đâu.”

Nghe xong những lời này, Phương Lệ Lệ bị dọa mềm nhũn cả hai chân, cô ta trực tiếp quỳ trên mặt đất khóc lớn, “Không… Tổng giám đốc, tôi sai rồi, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội.”

TE được coi là công ty có nhân tính nhất toàn cầu, phúc lợi tốt nhất, tiền lương cao nhất. Có rất nhiều người muốn tiến vào đây làm việc, cô ta vất vả lắm mới có thể tiến vào, cô ta không muốn cứ như vậy bị đuổi khỏi TE.

Ánh mắt lạnh lẽo của Long Dập Dương nhìn chằm chằm cô ta, “Công ty của tôi không bao giờ cho phép loại người hãm hại đồng nghiệp, làm giả giấy chứng nhận và đi cửa sau này tồn tại. Cút.”

Phương Lệ Lệ vừa khóc vừa nhìn anh, “Tổng giám đốc, tôi…”

“Các người còn chần chờ cái gì? Không mau kéo cô ta đi?” Người nói chuyện là trợ lý Lê Hạo Dương của Long Dập Dương, lời này của anh ấy là nói với bốn tên bảo an.

Bảo an gật đầu với anh ấy một cái, sau đó đi về phía Phương Lệ Lệ đang khóc lóc ở dưới đất.

“Không muốn… Không muốn… Tổng giám đốc, cho tôi một cơ hội nữa, cho tôi…”

Bốn tên bảo an không chờ cô ta nói hết câu đã trực tiếp kéo cô ta ra ngoài.

Cố Nhược Tịch thấy Phương Lệ Lệ bị kéo đi, trong lòng thoáng thở dài một hơi. Nhưng ngay sau đó cô liền nhíu mày, cô biết người tiếp theo sẽ là cô.

Cố Nhược Tịch trầm mặc một lúc, cô hút sâu một hơi rồi mới ngước mắt lên nhìn về phía Long Dập Dương, hỏi: “Bây giờ tới lượt tôi? Không cần tổng giám đốc đuổi, tự tôi đi.”

Cô sẽ không chờ để bị người ta đuổi, nhiều người như vậy sẽ rất mất mặt.

Peter nhìn Cố Nhược Tịch, rồi lại vội vàng nhìn về phía Long Dập Dương nói: “Tổng giám đốc, Tiểu Tịch cô ấy cũng là người bị hãm hại, ngài có thể cho cô ấy một cơ hội được không.”

Những người khác cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, cô ấy cũng là người bị hãm hại, xin tổng giám đốc cho cô ấy một cơ hội.”

Ánh mắt thâm trầm của Long Dập Dương nhìn về phía Cố Nhược Tịch đang chuẩn bị quay về phòng làm việc thu dọn đồ, anh trầm giọng hỏi: “Chứng nhận của cô là giả, cô đi cửa sau?”

Cố Nhược Tịch nghe vậy, cô xoay người lại nhìn về phía anh, trả lời: “Người nào nói? Tôi là thật, thật trăm phần trăm.”

Peter ở một bên cũng nói: “Tổng giám đốc, điều này tôi có thể làm chứng cho Tiểu Tịch. Chứng nhận điều trị của cô ấy là thật. Hơn nữa là tôi mời cô ấy vào làm, tuyệt đối không đi cửa sau.”

Long Dập Dương nghe thấy thế, anh mắt đầy thâm thúy nhìn chằm chằm Cố Nhược Tịch, trầm giọng nói: “Nếu chứng nhận điều trị của cô không phải là giả, lại không có đi cửa sau thì sao tôi lại muốn đuổi cô?”

Cố Nhược Tịch nghe vậy, cô kinh ngạc nhìn anh, “Không phải tôi tự tiện xông vào phòng làm việc của ngài sao?”

Long Dập Dương trầm giọng nói: “Tự tiện xông vào đương nhiên sẽ bị đuổi. Cô là có người hại cô, không phải tự tiện.”

Cố Nhược Tịch nghe anh nói xong, mộng bức một hồi lâu mới phản ứng lại được, “Ý của ngài là tôi vô tội?”

Vị tổng tài này cũng quá biết chọn lời rồi, trong lòng cô không khỏi khen ngợi.

Ánh mắt của Long Dập Dương cũng nhu hòa hơn mầy phần mà nhìn cô, bờ môi khêu gợi nhả ra hai chữ, “Vô tội.”

Nghe vậy, hai mắt Cố Nhược Tịch mở lớn, đầy vẻ không thể tin được.

Anh cũng quá tốt rồi.

Chẳng những không từ chối cô, còn đuổi Phương Lệ Lệ đi, coi như là báo thù hộ cô.

Ừm, cô vẫn nên cảm ơn anh.

Vừa nghĩ thế, cô cong mắt nở nụ cười, sau đó cung kính khom người, thái độ vô cùng thành khẩn nói: “Cám ơn tổng tài đại nhân đã không đuổi cùng gϊếŧ tận, tiểu nữ tử tôi vô cùng cảm kích.”

Lúc nói vô cùng cảm kích, cánh tay nhỏ nhắn của cô đặt ở trước ngực mình, một bộ dạng giống như tạ ơn với quân vương.

Long Dập Dương nhìn động tác của cô, suýt nữa đã bị cô chọc cười, nha đầu này rất có ý tứ.

Trong mắt anh hiện lên mấy phần ý cười, nhưng rất nhanh liền thu hồi ý cười, thần sắc nghiêm túc đứng đắn nói: “Làm việc cho tốt.”

Dứt lời, anh liền quay người đi ra ngoài.