Chương 39
Đàn Việt đi cứu trợ trước, nên áp lực của Ân Trục Ly liền giảm bớt rất nhiều, trên cánh tay nàng bị vài vết thương nhẹ nhưng trong lòng cũng hồ nghi. Theo đạo lý, người của Thẩm Đình Xa phái tới không đến nỗi hạ độc thủ như vậy đối với nàng nhưng nhóm người này ra tay tàn nhẫn, chiêu chiêu trí mạng, cũng không phải chỉ vì Thẩm Đình Giao mà đến.
Nàng trầm ngâm chốc lát, trong lòng hơi hiểu ra Thẩm Đình Xa thật là sai người đến sao?
Nghĩ như thế liền thông suốt rất nhiều, trong lòng cũng cười lạnh.
Nhóm người Đàn Việt mang theo là ám vệ thành Phú Quý, phần nhiều là thành Phú Quý lén lút nuôi dạy, số lượng mặc dù không nhiều lắm nhưng đều là trong trăm có một, thêm với Hách Kiếm thuê người diễn trò choThẩm tiểu vương gia xem, hôm nay Thẩm Đình Giao đi bọn họ tự nhiên cũng liền chỉ làm bộ làm dáng. Cứ như vậy. Bên Ân Trục Ly cũng chiếm thượng phong.
Thấy đã không ngại, Ân Trục Ly phất tay kêu Tiểu Hà, Trương Thanh: "Đẩy lùi quân địch rồi, hai người dẫn xa giá tiến về phía Lạc Dương trước, ta và Cửu gia sẽ đến sau."
"Vương phi. . . . . . Ở đây cách Lạc Dương vẫn hơi xa, ngài và Cửu gia chỉ đi một mình sợ là có nhiều bất tiện." giọng nói của Tiểu Hà lộ vẻ khó xử, Ân Trục Ly phất tay cắt đứt lời của hắn: "Chuyện này không cần bàn lại, đi đi."
Tiểu Hà đành phải đồng ý. Ân Trục Ly dắt ngựa, lúc gần đi đột nhiên lại nhớ tới cái gì: "Liêm Khang?"
Người mặc áo lam ở một bên vội chạy tới: "Đại Đương Gia." Hắn lại gần Ân Trục Ly hạ thấp giọng: "Vương thượng an bài ngự tiền thị vệ Chương Húc đánh chặn đường Cửu gia, bị Cửu gia gϊếŧ chết. Đàn công tử lệnh bọn ta hồi bẩm Đại Đương Gia, Chương Húc bị người đánh gãy xương sống lưng thứ ba mà chết không nhìn ra Cửu gia có biết võ hay không, nhưng ra tay cũng là cực kỳ chuẩn xác. Thuộc hạ nhìn kỹ qua thi thể, Cửu gia cho dù không biết võ thì tuyệt đối cũng có nghiên cứu với những điểm yếu trên cơ thể con người."
Ân Trục Ly liền có chút cảm khái: "Say mê cái gì, phiền nhất rồi. Chuyện này cứ để vậy đi, nhóm người này một người cũng không thể để cho chạy thoát. Ngươi và bọn Trương Thanh tiến về phía Lạc Dương, ta phải đuổi theo Cửu gia" nửa câu sau của Ân Trục Ly thấp dần "Đám người này đều là người Cửu gia thân thiết, chú ý xem người nào liên lạc với Trường An."
Liêm Khang đáp một tiếng, thấy cánh tay nàng vẫn đang chảy máu, vội đưa thuốc trị thương, nàng cũng không khách khí nhận lấy rồi xoay người lên ngựa đi mất.
Tốc độ của Thẩm tiểu vương gia quả thật rất chậm, Ân Trục Ly đi được chưa đến nửa canh giờ, đã thấy hắndắt lão Tam ngồi ở bên đường nghỉ ngơi. Nhìn thấy nàng tới đôi mắt liền sáng lên: "Trục Ly!"
Ân Trục Ly nghiêng người ôm hắn vào lòng, giọng nói tươi cười: "Cửu gia của ta, tốc độ của ngài như vậy đi tới Thiểm Châu chỉ sợ cũng bước sang năm mới rồi!"
Thẩm Đình Giao nhìn thấy ống tay áo nàng nhiễm vết máu, hơi nhíu lại lông mày: "Nàng bị thương?"
Ân Trục Ly lơ đễnh: "Bị thương ngoài da một chút thôi. Chúng ta tìm chỗ nghỉ lại một đêm, được chứ?"
Thẩm tiểu vương gia tất nhiên không có ý kiến: "Ừ, bổn vương muốn tắm rửa."
Lão Tam ở trước mặt Ân Trục Ly thông minh rất nhiều, một đường đi chậm có thể gϊếŧ chết trâu con. Ân Trục Ly ôm Thẩm tiểu vương gia, trời chiều dần dần nghiêng, nhưng tiết trời vẫn khiến người ta khó chịu. Nàng mở nút gỗ của túi nước, đút hắn mấy ngụm nước: "Phía trước có Thiên Lai cư cũng là sản nghiệp của thành Phú Quý, đến đấy nghỉ một đêm ngày kia lên đường thôi."
Thẩm Đình Giao tất nhiên không có ý kiến, hắn có tính thích sạch sẽ, lúc này một lòng chỉ muốn tắm.
Thiên Lai cư, cung ứng rượu thức ăn, hậu viện cũng có phòng trọ cho khách, chuyên để cho khách tới nghỉ ngơi, chỉ là cấp bậc hơi cao so với Bồng Lai cư nên thu lệ phí đắt hơn rất nhiều, vì vậy chỉ mở tại ngoại ô hoàn cảnh thanh tĩnh, là chỗ tốt cho người phú quý nhàn hạ du ngoạn nghỉ ngơi.
Ở đây gặp qua Ân Trục Ly không nhiều, Ân Trục Ly cũng không tự báo thân phận, chỉ dẫn theo Thẩm Đình Giao thuê một gian phòng. Tiểu nhị là người rất cơ trí, thêm với có thể tới nơi này, phần lớn khách đều không thể đắc tội được vì vậy cả đường cung kính, thuận tiện ân cần giới thiệu một số cảnh đẹp ở xung quanh. Ân Trục Ly thấy hắn mồm miệng lanh lợi, lại cho hắn mấy lượng bạc tiền thưởng, để cho hắn chú ý trông nom lão Tam.
Thiên Lai cư tắm rửa không cần bồn tắm, là dùng ao tắm rửa, trên ao có chỗ chứa nước, dưới ao có che lại nhưng vẫn thoát nước. Đợi nước ấm dần lạnh thì chỉ cần rút nút gỗ ra, là một phần nước được tống ra, rót vào nước nóng lần nữa, khiến cho nước có độ ấm luôn thích hợp.
Không có nha đầu hầu tắm, Ân Đại Đương Gia phải tự mình động tay. Thẩm Đình Giao cởϊ qυầи áo đi vào trong bồn tắm, trên người dính chút mồ hôi, lại thêm lúc trước Chương Húc động tay đông chân sờ soạng nửa ngày, lúc này được ngâm trong nước cảm giác thật dễ chịu.
Ân Trục Ly vẩy chút hoa cúc vào trong nước, lấy sáp thơm bên cạnh ao tắm ra, đôi tay chậm rãi chà nóng rồi mới bôi lên lưng cho hắn. Hắn nằm ở bên cạnh ao đá cẩm thạch để mặc nàng chậm rãi xoa nắn. Tay của nàng có chút thô ráp, nốt phồng dày xẹt qua da thịt, vừa ngứa lại hơi đau nhưng lực tay hết sức thích hợp khiến hắn thoải mái hừ hừ mấy tiếng, sau đó kéo vạt áo của nàng hỏi: "Tắm chung không?"
Ân Trục Ly hơi do dự, hắn từ bên cạnh ao bò dậy đưa tay cởi nút áo của nàng, sợ nàng ghét nên hắn cởi rất cẩn thận. Cá tính Ân Trục Ly vốn thích đùa, thấy toàn bộ ao nước ấm, liền động lòng. Cũng từ từ cởϊ áσ nới dây lưng rồi vào trong ao.
Thành thân ba tháng, đây là lần đầu Thẩm Đình Giao và nàng tắm chung, thậm chí có mấy phần vui sướиɠ. Đợi Ân Trục Ly xuống nước, hắn lại nhớ tới đêm đó ở Quảng Lăng suýt bị chết chìm, liên tục lui ra sau mấy bước: "Nàng. . . . . . Nàng không được dìm Bổn vương vào nước!"
Ân Trục Ly đã đi đường mấy ngày, lúc này ngâm mình trong nước có mùi hoa thoang thoảng làm mất đi mấy phần mệt nhọc. Thấy mặt hắn cảnh giác, cũng có chút buồn cười: "Tới đây."
Lần này đến phiên Thẩm tiểu vương gia do dự rồi, chần chừ một lúc thấy da thịt nàng trơn bóng dưới nước, đường cong lả lướt, hơn nữa hai vυ" to lớn cao ngạo như đỉnh núi, các loại hoa cúc trôi lơ lửng trên mặt nước, hơi che đi cảnh xuân dưới nước, lại buồn cười nghĩ người này còn cố tình lộ ra vẻ mặt chính nhân quân tử, bộ dáng thản nhiên, hắn nuốt nước miếng lại rất thú vị nói: "Nàng. . . . . . Đừng làm loạn. . . . . ."
Hắn mê muội đến gần nàng, nói đến cuối đã là phun ra nuốt vào ngập ngừng như là đang dẫn dụ. Đôi mắt Ân Trục Ly đảo mấy vòng cuối cùng kéo hắn tới gần, tay trái ôm eo hắn, tay phải đè ép đầu vai hắn, giọng nói trầm thấp giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi ở trong lòng hắn: "Không biết Cửu gia cảm thấy thảo dân sẽ làm loạn như thế nào đây?"
Hô hấp của Thẩm Đình Giao liền có chút không ổn, hắn xoay mặt đi, tầm mắt cụp xuống. Ân Trục Ly từ trên cao nhìn xuống hắn, mái tóc dài của hắn dính nước, ẩm ướt dính vào cần cổ hoặc nổi trên mặt nước, da thịt vốn trắng nõn ở hơi nước mờ mịt lại lộ ra màu đỏ nhạt tươi đẹp như quả táo, lông mi thật dài cũng dính hơi nước, giờ phút này bộ dáng hắn muốn cự tuyệt lại như mời chào, tất cả chính là "xin ngài nếm thử”.
Trong lòng nàng khẽ động, nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn, rồi dọc theo sóng mũi cao xuống phía dưới, thẳng dính vào đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ. Cánh môi như bị phủ nước, vô cùng mềm mại. Răng môi quấn quít hắn hừ nhẹ một tiếng đôi tay vô cùng chậm chạp ôm vòng hông của nàng, phía dưới đã kích động lại không thể vọng động. Hắn hơi nhíu lông mày nhắm mắt lại, bởi vì nụ hôn sâu của nàng mà năm ngón tay hắn giữ thật chặt tay vịn bên cạnh ao.
Nàng thử dò xét đυ.ng chạm nơi đã nhô lên kia, ngón tay có vẻ hơi thô sần chạm vào chỗ da thịt mềm mại nhạy cảm nhất, hắn hít sâu một hơi căng thẳng cắn chặt hàm răng. Ân Trục Ly chỉ cảm thấy trên lưỡi đau xótliền đè hắn lên vách đá cẩm thạch bóng loáng cạnh bờ ao, một tay cầm lấy chậm rãi ma sát.
Thẩm tiểu vương gia không nói được câu nào, đôi tay mấy lần muốn giữ lấy hông của nàng hung hăng tiến công một trận, nhưng cuối cùng vẫn cầm tay vịn thật chặt, giọng nói mơ hồ thật thấp: "Trục Ly đến."
Có nước bao quanh, hôm nay đường vào cực kỳ dễ. Cái loại nhiệt độ lửa nóng bao chặt hắn, hắn không thể không đưa tay đỡ ngực nàng, tạm ngừng đi về phía trước, chống đỡ này làm cảm giác xôn xao thật khó tả.
Mấy ngày nay vẫn lên đường, hai người mặc dù thân mật nhưng lo làm phiền người khác nên không thể tận hứng. Hắn có mấy lần cũng muốn nhưng thái độ của Ân Trục Ly không rõ nên hắn đành phải chịu đựng. Ngày hôm nay cùng tắm, hắn phát hiện người này luôn cho hắn niềm vui bất ngờ, cảm giác thỏa mãn hơn trong trí nhớ rất nhiều.
Cảm giác như có như không, đầu ngón tay của nàng cạo nhẹ vùng da thịt trên lưng làm hắn hơi ngứa, hồn phách đều bay mất, hắn thở hổn hển một hồi rồi buông tay chống đỡ ở ngực nàng ra. Nàng dẫn địch tướng tiếp tục đi tới làm hắn không thể khống chế được nữa rêи ɾỉ ra tiếng.
Ân Trục Ly đấu với địch tướng 300 hiệp, thấy trên trán hắn phân không rõ là nước hay mồ hôi, trong conngươi hơi nước nhẹ nhàng, sắc hồng trên hai gò má càng sâu đủ biết là hắn đang hưởng thụ. Nàng chạm khẽ quả anh đào trước ngực hắn chọc cho hắn run rẩy một hồi, nhưng trong lòng thì cười nhạt: không ăn mấy ngày làm sao biết thịt ngon đây?
Thẩm tiểu vương gia nửa khép mắt đẹp, đôi môi khẽ nhếch, thái độ mặc người chém gϊếŧ nhưng Ân Trục Ly lại thả cho tặc tướng một con ngựa, hắn không nhịn được đè lại nàng cạnh bờ ao đang muốn công thành thì thấy nàng hơi nhíu lông mày hắn vội cố nén du͙© vọиɠ đang dâng trào, một tay giữ lấy nàng nhẹ giọng thở dốc.
Ân Trục Ly mỉm cười ôm lấy hắn, trận chiến này kéo rất dài, nhưng cũng có chút vị riêng. Đợt này tặc tướng rốt cuộc không chống lại được bị đánh cho không chừa mảnh giáp. Thẩm tiểu vương gia tựa vào ngực nàng thái độ bó tay xin hàng. Ân Trục Ly vỗ vỗ gò má như ngọc quý không tỳ vết của hắn, giọng nói cũng mang theo chút thở dốc: "Cửu gia thật biết nghe lời hôm nay có phần thưởng ."
Nàng cúi người xuống nước, Thẩm Đình Giao chỉ cảm thấy địch tướng phía dưới đã bị một mảnh mềm mại bao vây. Tóc dài như mây quét qua da thịt tinh tế như ngọc dưới lưng làm toàn thân hắn căng thẳng, tâm hồn lay động thật sâu.
"Trục Ly. . . . . ." Hắn nhẹ giọng kêu nàng, mờ mịt đưa tay tới chỉ chạm được tóc dài bồng bềnh trong nước, nàng hiện tại không giống như thương nhân giàu có nhất thiên hạ nữa mà giống như yêu tinh hấp dẫn làm hồn người không thoát ra được.