Chương 10: "Cô Mạc phải không?"

Cố An ngồi trên xe vừa chảy nước mắt vừa rửa vết xước để dán băng lại. Trong miệng toàn những lời hỏi thăm độc đáo tới Mộc Lam Kha cùng dòng họ cô ta. Cố An còn trẻ, mọi cảm xúc đều bộc lộ trên nét mặt. Cô cảm thấy thật biết ơn cô bé cùng chị Hoa đã luôn che chở cô như vậy.

Đang lúc người bị thương là cô an ủi trợ lý của mình thì đột nhiên có một số lạ gọi tới. Người biết số cô không nhiều, cho nên Mạc Dũ Kỳ vẫn bấm nút xanh nghe máy.

"Cô Mạc phải không?"

Bốn chữ đơn giản, nhưng Mạc Dũ Kỳ kinh ngạc không nói nên lời. Có đánh chết cô thì cô cũng nhận ra giọng nói này.

"Sao Tần tổng...lại gọi cho tôi vậy?"

Cố An đang chuẩn bị dán băng lên tay, nghe thấy Mạc Dũ Kỳ nói vậy giật mình trượt tay, khiến cô đau rên rỉ ra miệng.

"Chị em xin lỗi, chị không sao chứ, em dán lại." Cố An đã gấp đến độ đổ mồ hôi, thầm mắng bản thân bất cẩn khiến Mạc Dũ Kỳ đau đến mức mồ hôi đổ nhăn mặt.

"Cô Mạc đang bị thương sao?" Âm thanh trầm thấp bên tai vang lên, Mạc Dũ Kỳ cũng khẩn trương nhưng cố gắng để giọng nói của mình thật bình tĩnh.

"Chỉ là chút vết thương ngoài da, đang xử lý rồi. Không biết có chuyện gì để Tần tổng đích thân gọi điện cho tôi vậy?"

Tần Thâm chần chừ một lát, anh dường như đang làm một việc chưa bao giờ từng làm. Nhưng không thoát khỏi sự hiếu kỳ đối với cô nên liền dứt khoát nói:

"Cô Mạc đánh rơi chiếc vòng tay ở xe tôi rồi, hôm nay 9h tối tôi còn ở Lan Uyển nếu cô rảnh thì có thể đến lấy, còn không tôi sẽ vứt nó đi." Tần Thâm biết chắc chắn người sẽ tới, bởi vì chiếc vòng này Cao Kỳ đã giúp anh điều tra qua, là của nhà tài trợ.

Qủa nhiên, đối phương liền đồng ý với anh. Anh không nói gì thêm lập tức gác máy.

Mạc Dũ Kỳ nhìn màn hình điện thoại đã kết thúc cuộc gọi mà trầm ngâm, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã gợn sóng:

"Cố An, em kêu tài xế lái xe về khu nhà của chị nhanh một chút." Cô không muốn gặp anh với vẻ ngoài thê thảm này, trong lòng cô có chút chờ mong, dù cho Tần Thâm có không nhận ra cô thì cô cũng muốn bản thân đẹp đẽ trước mặt anh. Mạc Dũ Kỳ biết những cô gái luôn như vậy trước mặt người mình yêu.

--------------------

Lúc Mạc Dũ Kỳ tới nơi đã được phục vụ dẫn lên một phòng bao riêng, bên trong vẫn chưa có ai cả. Vì lo lắng nên cô cố tình tới sớm hơn một chút, lúc này còn thiếu 30 phút nữa mới tới giờ hẹn. Cô vô cùng khẩn trương, vì nếu Tần Thâm muốn trả vòng thì rất dễ, nhưng anh lại kêu cô tới đây. Cô không biết lòng anh nghĩ gì, nhưng cô biết bản thân đã được anh chú ý, mà đây không hề như mong muốn lúc đầu của cô.

Thời gian trôi qua một lúc, Mạc Dũ Kỳ nhìn đồng hồ đã là 9 giờ 5 phút. Vừa rời mắt liền nghe một tiếng "cạch" tim cô như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

"Xin lỗi, nói chuyện một chút với đối tác đã khiến cô Mạc chờ lâu rồi." Âm thanh nhàn nhạt vang lên, anh tiến tới ngồi về phía đối diện. Mạc Dũ Kỳ có thể ngửi thấy rõ mùi rượu, hẳn là anh đã uống rất nhiều.

Tần Thâm đẩy cửa bước vào liền thấy cô gái mặc chiếc váy lam nhạt ngước mắt lên, đôi mắt long lanh tràn ngập vẻ kinh ngạc, mái tóc không tạo kiểu mà chỉ đơn giản xõa xuống. Dường như cô cũng không trang điểm, đôi môi bôi chút son đỏ không quá đậm mà bàn tay cô đang băng bó. Đến khi anh ngồi xuống trước mặt, cô gái dường như mới định thần lại vội vàng mở miệng:

"Không sao cả, mới chỉ qua 5 phút thôi, tôi cũng mới tới." Cô vội lên tiếng nhưng Tần Thâm lại cười nhạo trong lòng, lúc cô tới Cao Kỳ đã nhắn tin cho anh. Dù không nhắc gì cho bên dưới nhưng anh đã biết cô tới lúc nào.