Chương 3
Ngày 5 tháng 8, New Orleans, Louisiana
Đã gần đến nửa đêm. Có ai đó đang theo dõi hắn. Một lần nữa, Dexter Whitlaw khẽ quay đầu chỉ vừa đủ nhìn thấy một ánh chuyển động. Sự phấn khích chảy dọc theo huyết quản và hắn gần như muốn toét miệng ra cười. Chẳng có gì giống một cuộc đi săn, ngay cả khi hắn là con mồi. Bọn chúng đã theo dõi hắn suốt 6 tháng nay và hắn vui vẻ sử dụng mọi kỹ năng vốn có để cắt đuôi. Hắn đã dẫn dắt chúng vào trò chơi đuổi bắt, tạo ra các hướng đi zíc zắc, đi qua suốt chiều dài đất nước, đến những thành phố lớn khác nhau để thực hiện các cuộc gọi. Hắn không mong mọi việc dễ dàng, và hắn hoàn toàn không thất vọng. Tuy nhiên, hắn đã biết con mồi của mình
Ngay sau khi nghe từ “khốn kiếp” từ đầu kia điện thoại, Dexter bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột. Thư tống tiền có thể đập thẳng vào nạn nhân một cách tàn bạo, nhưng cũng có thể khiến con mồi cắn câu vào chiếc lưới mỏng như tơ. Đầu tiên, hắn đưa ra bằng chứng- chỉ chút ít thôi, như một sợi chỉ mong manh có thể dẫn đến sự thật nếu các điều kiện không được đáp ứng.
Và đúng như hắn dự liệu, con mồi đã phản ứng với sự tức giận điên cuồng. Sợ hãi, con mồi của hắn nhanh chóng gọi bọn chó săn và xua chúng đi tìm Dexter. Hầu hết mọi người chắc chắn sẽ không thể tồn tại, nhưng Dexter đã trải qua 3 năm cuộc đời lăn lê bò toài ở NAM, học được sự kiên nhẫn, chiến thuật và khả năng dấu mình tốt đến mức những con chó săn đó lúc nào cũng chỉ biết “ngửi khói”, như Charlie và các tên Bắc Việt đã bị ở NAM.
Dexter đã trải qua khoảng khắc dài như cả cuộc đời. Hắn không hề cảm thấy như mình sắp chết khi hắn và tên người Nga cùng khóa mục tiêu vào nhau và biết rằng một trong hai người chỉ còn sống thêm 1 giây nữa.
Tên chó săn hiện đang theo dõi hắn không giỏi gì hơn những người khác. Không thể giỏi bằng Dex già, hắn hồ hởi nghĩ, nhưng đủ giỏi để khiến hắn gặp rắc rối. Khốn kiếp, hắn đã từng biết tên này. Trừ khi hắn sai, chứ nhất định hắn đang bị săn bởi một gã không kém gì Rick Medina, một trong những điệp viên CIA giỏi nhất có biệt tài săn đuổi trong những khu rừng ẩm ướt, 25 năm trước. Đó là thời điểm khác, thế giới khác, nhưng giờ thì họ ở đây, những con người cũ đang chơi trong một trò chơi trốn tìm xưa cũ.
Dexter lẩn vào bóng đêm, giữ vị trí quan sát một phút trong khi đợi kẻ theo dõi tiến hành bước tiếp theo. Một người ít thận trọng hơn hẳn sẽ bắn trước và xác nhận đối thủ sau, nhưng gã này là một người thông minh. Nếu Dexter không biết mình bị theo dõi hành động gϊếŧ lầm người sẽ khiến con mồi thực sự lẩn vào thế giới ngầm, họ có khi phải mất nhiều tuần lễ tiếp theo mới mong tim lại hắn. Và đừng quên đến nhân tố thu hút sự chú ý không mong muốn của cớm. Sự thật thì, trong hầu hết trường hợp, cớm không lo lắng gì nhiều về những cái chết bất ngờ của những kẻ vô gia cư, ngay cả khi xác chết đó có một viên đạn khoan thủng đầu. Nhưng bạn đừng chắc chắn thế. Họ có thể trải qua một ngày dài và muốn có vài niềm vui, hoặc một bản tin có thể bất ngờ tường thuật cảnh xảy ra, và ánh sáng công lý của cớm sẽ chiếu vào tức thì – ngẫu nhiên như có bàn tay của một vị Thánh nào đó sắp đặt.
Dexter đợi. Chậm rãi, chuyển động của hắn như một bóng ma, hắn quệt những vết bẩn lên mặt và tay giúp chúng lẫn vào bóng tối. Sau đó hắn cúi đầu xuống, giữ người bất động, thoải mái biết rằng hắn đã trở nên vô hình với bất kỳ ai định bước vào hẻm tối
Vài phút sau, hăn nghe thấy tiếng bước chân khi chúng tiến đến gần hơn. Có lẽ đây cũng là những con chó săn, hoặc chỉ là một người vô gia cư khác. Dexter không cử động.
Bước chân dừng lại. Dexter tưởng tượng ra nếu có ai đang nhìn xuống hẻm này thì có thể nhìn thấy thùng rác han gỉ, những chai lọ vỡ, mùi hôi nồng nặc khiến không ai có thể lẩn trốn vào đó được. Trời đã mưa trước đó, ánh đèn đường chiếu đẫm hơi nước. Và bất kỳ hộp carton nào đều có tác dụng che chắn lúc này. Đối với một chó săn thường, hẻm trông hoàn toàn trống vắng và vô hại, nhưng Medina không phải là loại chó săn thường, hắn cũng vậy. Cả hai đều đã được đào tạo ở Việt Nam, vì vậy hắn biết cách trở nên kiên nhẫn và chờ đợi con mồi mắc sai lầm
À thì trong trường hợp này, Dexter vui vẻ nghĩ, hắn hẳn sẽ phải đợi dài cổ. Dexter Whitlaw đã không mắc bất kỳ sai lầm nào, và lần này cũng không. Hắn có thể đã từ bỏ mọi thứ trong cuộc đời, nhưng hắn đã trở thành kẻ đi săn hạng nhất. Vì vậy hắn đợi, thật lâu sau khi những bước chân đi xa, thật lâu sau khi những âm thanh lạo xạo bước qua. Một con chuột đang hít hít chân hắn, và hắn đợi, vô cảm. Qua một lúc, hắn đã được tưởng thưởng khi những bước chân tương tự lại dừng lại bên hẻm. Kẻ săn mồi đang so sánh con hẻm như thế nào bây giờ so với lúc trước. Không có gì thay đổi. Hài lòng khi thấy con mồi của hắn giờ không ở đó nữa, kẻ đi săn rời đi, vẫn giữ những tiếng bước chân nhẹ, vì một tên săn mồi giỏi không bao giờ phá đi sự ngụy trang của hắn.
Cái dáng đi lừa người đó có thể đã có tác dụng, nếu Dexter không một lần nhìn thấy Medina sử dụng mánh khóe này để bắt hai kẻ đâm thuê chém mướn ở Saigon, chúng bị buộc tội đã đánh bầm dập hai lính Mỹ say xỉn sau khi ăn cắp tiền của họ. Một trong hai người lính đã chết một tuần sau đó vì trọng thương và quân đội Mỹ quyết tâm lùng sục hai gã người Việt đó.
Khi gã đó được tìm thấy và xác định tên tuổi, Rick Medina được vinh dự áp tải. Chỉ cần 2 viên đạn vào đầu là giải quyết được vấn đề, nhưng Medina muốn chơi đùa với chúng trước.
Medina là một gã trai Mỹ điển hình, gọn gàng, ưa nhìn và mảnh dẻ, với mái tóc nâu cắt ngắn và luôn mặc quần áo chỉnh tề ngay cả trong trời nắng ngột ngạt. Hắn thông minh và nhã nhặn - trong hầu hết trường hợp. Khi hắn say xỉn, hoặc khi hắn làm việc, sự nhã nhặn đó biến mất như thể nó chưa bao giờ tồn tại và trong đôi mắt xanh kia chỉ còn ánh sáng lạnh của một kẻ gϊếŧ người
Medina đã lừa được hai gã người Việt đó ra khỏi hẻm tối. Chúng thậm chí chẳng thèm cố gắng dấu việc đang theo dõi, và rõ ràng điều đó cũng chẳng ích gì. Chúng bao vây hắn như chó săn thỏ, nhưng vào giây cuối cùng, con thỏ đã biến hình và bóng tối bao trùm. Con dao trên tay hắn đã trở thành thanh kiếm samurai đen dài, vì vậy nó không hề phản chiếu ánh sáng. Hai gã người Việt có vẻ như chưa bao giờ nhìn thấy nó. Tất cả những gì chúng biết là đột nhiên thân chúng như bị lửa liếʍ. Medina chém liên tục vào hai gã, nhưng không đủ để gϊếŧ người - ít nhất là chưa đủ. Medina xẻ chúng ra từng mảnh, trong khi vẫn thì thầm nói chuyện với chúng bằng chính ngôn ngữ của chúng, vì vậy không nghi ngờ gì, chúng hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra và vì sao.
Chúng cố gắng chạy trốn, nhưng thấy rằng hẻm đang bị vây đầy bởi lính Mỹ mặt lạnh tanh, tất cả đều mang súng ngắn. Cuồng loạn vì biết bị mắc bẫy, chúng rủa Medina và quay lại đánh nhau với hắn. Sai lầm khủng khϊếp.
Tối đó Rick Medina là một Veg – o - Matic (tên một sản phẩm làm bếp, có tác dụng như dụng cụ sơ chế thức ăn trước khi làm bếp.). Hắn cắt người ta như một chiếc máy. Hắn vung kiếm và đâm, và mỗi nhát dao vung lên là có một bộ phận của một trong hai tên người Việt bị tách rời - tai, ngón tay, mũi. Cả hai gã gào đến khản cả giọng trước khi hắn thực sự kết thúc chúng, chỉ cần một nhát đâm vào cổ họng và máu của chúng tuôn xối xả. Bước chân lên xác hai gã người Việt,Medina quay trở lại nhóm của hắn đang đứng đợi đầu hẻm trong yên lặng, khuôn mặt hắn bình thản và không cảm xúc.
Medina đã tự mình bỏ đi, không quay trở lại Công ty (Chú thích: tên lóng thường gọi về CIA), và khi hắn xuất hiện vào ngày hôm sau, hắn lại trở thành một gã dễ thương như trước, việc gϊếŧ người đã hoàn toàn ở phía sau.
Đó chính là Medina - Dexter nghĩ. Hắn là một gã gϊếŧ người máu lạnh nếu tính huống buộc phải thế, nhưng không phải là tên gϊếŧ người tầm thường. Bọn họ đã học được một bài học về chuyện đó: Khi hành hình thì phải tàn bạo, chúng chỉ cần duy nhất làm một việc: Tàn bạo. Sau sự kiện đó, những người lính Mỹ trẻ cảm thấy an toàn hơn khi dạo chơi tới các quán Bar và Nhà chứa ở Saigon. Medina thì bị kỷ luật cá nhân cho việc gϊếŧ hai gã người Việt và hắn chấp nhận giá phải trả.
Bất kể giới hạn nào được định ra trong tâm hồn Medina, hắn sẽ không bao giờ vượt qua nó. Mọi kỹ năng của hắn đều rõ ràng và ngay thẳng.
Khi Dexter suy nghĩ đến chuyện này, hắn nhận ra rằng hắn có lẽ đã kính trọng Rick Medina hơn bất kỳ ai khác trên đời. Medina vẫn giữ được tiêu chuẩn đạo đức của hắn. Bản thân Dexter không thể làm được thế và hắn đã phải mất nhiều năm để trả giá cho lỗi lầm này.
Nếu có ai đó có thể bắt hắn, người đó chỉ có thể làm Medina
Cả hai đều đã đưa cả cuộc sống của mình cược vào trò chơi
Dexter cuối cùng cũng cử động chân trong yên lặng. Ngước lên nhìn trời sao, hấn biết rằng đã hơn 2.00 sáng.
Đây là lúc cởi bỏ lốt kẻ vô gia cư. Lớp cải trang này đã có tác dụng trong một thời gian dài, nhưng Medina vẫn còn đang đánh hơi quanh đây. Các con hẻm và cửa sau nhà hàng sẽ là nơi đầu tiên được hắn nghía đến, vì vậy Dexter tốt hơn là không nên xuất hiện ở đó. Quá tồi; những kẻ vô gia cư thường là hình thức giả trang dấu mình tốt nhất, vì mọi người thường tránh nhìn vào họ. Cớm không bao giờ tốn thời gian xem xét điều tra họ, và họ cũng không bao giờ định nói bất cứ điều gì nhìn thấy cho cớm biết. Nhưng cũng có những lốt cải trang khác cũng có thể giúp hắn tồn tại rất tốt; mánh ở đây là bạn phải biết hòa nhập với môi trường xung quanh, bất kể môi trường xung quanh bạn có là gì.
New Orleans cũng có một lớp người giàu có và Dexter đã nhìn thấy vài người khi hắn đánh một vòng quanh quảng trường, nơi lúc nào cũng thức bất kể là đêm hay ngày. Sau khi vượt qua đường St. Charles, rồi quay lại, rồi tiếp, luôn kiểm tra, hắn cuối cùng cũng đến Carondelete. Trong khi di chuyển, hắn liên tục nhìn quanh, chú ý đến bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào, nhưng không thấy có gì bất thường.
Những chiếc đèn trước cửa quán bar nhấp nháy trong đêm tối ẩm ướt, một bản nhạc Jazz lọt qua khe cửa, đối chọi với những âm thanh bốc lửa, những màn thoát y vũ của những vũ công bốc lửa, cả đàn ông và đàn bà, lắc hông điên cuồng và sεメy
Tiếng cười giòn của một nhóm người du lịch vang tới, ba người đàn ông trẻ trông giàu có đang khoác vai và được dìu bởi những người phụ nữ ăn mặc sang trọng. Như Dexter nhìn thấy, một người đàn ông đang đi bộ trông mạnh mẽ đang tách ra khỏi nhóm, rẽ sang con phố tiếp theo và biến mất khỏi tầm nhìn, cùng với ví tiền của ít nhất một trong những gã đàn ông trẻ sang trọng. Không một khách du lịch nào nhận thấy chuyện gì đang xảy ra.
Nó giống như đang xem một bộ phim, như thể hắn không sống cùng thế giới với những vị khách du lịch. Hắn hoàn toàn biến mất và vô hình trước họ, họ bước qua hắn, đi xuyên qua hắn. Dexter bất chợt rùng mình, bất chấp cái nóng của đêm hè New Orleans. Hắn đã mất liên lạc với thế giới kể từ NAM, nhưng bất ngờ hắn cảm thấy bây giờ hắn còn ở xa hơn thế, như thể những vị khách du lịch sẽ không thể nghe thấy hắn ngay cả nếu hắn có hét to.
Cảm giác kỳ dị nổi lên khiến hắn lại rùng mình. Hắn đang đi bộ xuống Bourbon, liếc nhìn những cửa sổ để mở khi hắn bước qua, âm nhạc và tiếng ồn dội lên như ở khoảng cách xa lắm. Những bước chân đi bộ trở nên nặng nề hơn, và những viên cảnh sát trên ngựa đang dạo qua, vó ngựa vang lên trên đường. Dexter đi bộ nhanh hơn, nhìn vào trong hẻm tối nơi hắn có thể ẩn náu trong đó vài phút và xua đi cảm giác ma quỷ. Dù sao đây cũng không phải dưới phố, nó là quảng trường và các hẻm cũng thường có lối vào sân nhỏ. Nếu các tòa nhà có sân riêng thì lối vào thường có cổng đã được khóa. Nếu sân thuộc về nhà hàng thì hắn sẽ không tìm được chút ít nào riêng tư ở đó.
Hắn tự nhủ đừng có đến quảng trường để tìm sự riêng tư. Hắn đã đến đúng nơi cần đến vì phố Bourbon rất năng động và hắn hoàn toàn có thể để mình biến mất trong dòng người đi bộ. Tất cả những gì hắn cần là bỏ qua cảm giác lạ lùng và tiếp tục công việc. Có lẽ nên rời khỏi New Orleans, giờ đây Medina chỉ còn biết bám đuôi hắn.
Medina. Dexter nghĩ về chuyện này và nhận ra cảm giác sai lầm của mình là gì, điều gì đã đùa cợt hắn. Medina không phải là chó săn cho một ai đó. Người đàn ông đó có nguyên tắc. Có những thứ xảy ra cho người ta nhiều năm, thay đổi họ, nhưng nó hẳn phải là một cái gì cực kỳ ghê gớm mới có thể biến đổi Rick Medina trở thành một kẻ-gϊếŧ-người-thuê
Trong hắn hình thành 3 khả năng: Thứ nhất: Medina đã bị lừa. Đó là lời giải thích dễ dàng nhất nhưng có thể vô lý nhất vì khả năng của Medina khiến điều đó không thể xảy ra. Hắn sẽ không để mình bị lợi dụng và nếu hắn phát hiện ra mình bị lợi dụng thì đó quả là địa ngục đối với nạn nhân.
Hai: Medina nhất định đang săn tìm Dexter, nhưng là cho bên thứ ba, chưa xác định được. Có lẽ bí mật đã không được giữ kín tốt như hắn nghĩ. Có Chúa biết nó đã gây ra sự kích động như thế nào. Khả năng này mở ra hướng bọn chúng đã thông đồng với nhau, nhưng như một ai đó nói, ngay cả những kẻ mắc bệnh hoang tưởng nhất cũng có kẻ thù thực sự.
Ba: Medina ở đây là vì một nguyên nhân hoàn toàn khác. Thế thì sẽ hầu như không có cơ hội để Dexter có thể nhìn và nhận ra hắn
Phải, chắc chắn rồi
Dexter đã đến đường St.Ann và rẽ vào đó, không nhìn những cửa sổ của các cửa hàng khi đi qua. Đó có thể là một điều lạ, và hắn đã có đầy đủ cảm giác lạ lắm rồi. Có lẽ hắn nên ở lại phố Bourbon, St. Ann trống vắng quá…
Medina bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, khẩu súng giảm thanh .22 trong tay
Dexter dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt xanh. Hắn có khẩu súng ngắn đang giắt ở cạp quần và hắn biết rõ sẽ không bao giờ có thể kịp rút nó ra. Thần chết đang sờ đến hắn, và thật kỳ lạ, hắn lại đang nghĩ về Jeanette. Hắn nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào của nàng, nhớ rất rõ nàng đã ôm hắn chặt đến thế nào trong cái lần cuối cùng họ gặp nhau và bất chợt nhận ra nàng đã yêu hắn nhiều đến nhường nào
Và nhìn phía sau Medina, hắn bất chợt nhận ra mọi việc được sắp xếp thế nào. Đó là kịch bản thứ tư, khả năng hắn đã bỏ qua không nghĩ đến
“Nhìn na…” hắn bắt đầu nói, nhưng ngón tay Medina đã siết cò và viên đạn cắm ngay vào đầu hắn, cắt phăng mọi ý nghĩ và ngôn từ, cả cuộc đời hắn nữa.
Rick Medina lao đến, quỳ chân xuống để nghe lời cảnh báo cuối cùng được thốt ra từ miệng của Dexter Whitlaw. Hắn luôn có vẻ thanh nhã duyên dáng của một vũ công ba lê nhưng hắn đã 56 tuổi rồi, và phản xạ của hắn dường như chậm hơn một chút. Hắn đã tránh được một viên trước khi 2 viên đạn bắn thẳng vào ngực như những nhát búa. Đổ sụp xuống vệ đường, thân hình hắn không còn phản xạ, mắt hắn vẫn mở to nhìn trừng trừng vào 3 bóng người mờ mờ phía trước. Mình đã bị lợi dụng, hắn nghĩ cay đắng. Săn và bị săn. Hắn cảm thấy ngực đau buốt và rồi bóng tối bao trùm.
Một chiếc ô tô đỗ xịch xuống, và thùng xe sau bật mở. Rất nhanh chóng, 3 gã đàn ông khiêng thân người Medina vào thùng xe. Một gã nhớ ra quay lại lấy khẩu giảm thanh .22 và để nó vào thùng sau cùng với người, một gã lục ví của Dexter Whitlaw và lắc đầu với 2 gã kia. Sau đó họ cùng lên xe và rời khỏi, chỉ có một người đàn ông và một người phụ nữ rẽ vào góc phố từ Bourbon Street và bắt đầu tiến đến xác của Dexter Whitlaw.
Cặp đôi đó nhìn thấy người đàn ông bên vệ đường, người phụ nữ kéo tay chồng “đừng lại gần gã say đó”. Cơn gió lướt qua, người đàn ông đồng ý và họ bước qua phố, tránh lại gần người đàn ông bất hạnh đó.
Khoảng khắc sau đó 23 giây, một nhóm 4 người phụ nữ trẻ đi tới, lảo đảo trên những đôi giày cao gót, giữ chặt túi xách tay, cùng nhau cười khúc khích về cảnh thoát y vũ họ vừa xem, loạng choạng bước xuống phố St. Ann và phát hiện ra người đàn ông đang nằm trên vỉa hè kia có một lỗ trên đầu.
Tiếng thét của họ át cả âm nhạc và tiếng ồn ào từ phố Bourbon. Mọi người đều quay ra nhìn. Một vài người đàn ông bắt đầu chạy đến, một phản ứng tự nhiên khi nghe tiếng kêu buồn khổ của phụ nữ. Nhiều người bước theo, cảnh tượng gây sự chú ý của hai cảnh sát cưỡi ngựa
Nếu còn sống hẳn Dexter Whitlaw có thể đã nói với họ rằng khi hành động bị chậm thì 23 giây sẽ kéo dài vĩnh hằng. Nhân chứng đã biến mất, những chiếc ô tô bốc hơi, cơ hội bị bỏ lỡ và thời gian tiếp theo sẽ chỉ ra sự vô dụng của con người.