Chương 31

Tô Mạn đột nhiên hiểu được: “Khó trách hợp đồng của Đỗ Miểu lại bị chị ta cướp về, vậy là tất cả đều do Diệp Thành Duy ở sau lưng giúp chị ta.”

Nghe nói Diệp Thành Duy có cổ phần trong Truyền thông Chúng Ngu cho nên cũng coi như là ông chủ của công ty, nếu muốn cho Tô Yểu một hợp đồng nữ hai thì chẳng qua chỉ cần một cái nhấc tay.

Khó trách bố mẹ tốn nhiều tiền như vậy, dùng nhiều quan hệ như vậy cũng không phá được hợp đồng này, thì ra là Diệp Thành Duy ở phía sau bảo vệ cô ta.

Hai người ra khỏi thang máy, sắc mặt Tô Mạn cực kỳ khó coi: “Tuyệt đối không được, có Diệp Thành Duy giúp chị ta, làm sao em đấu lại được.”

Nhà họ Tô và nhà họ Diệp chênh nhau một trời một vực, lấy gì mà đấu lại.

“Em đừng nghĩ quá nhiều, cho dù cô ta trèo lên được Diệp Thành Duy thì cùng lắm cũng chỉ là quan hệ như vậy.

Chẳng lẽ em cảm thấy cô ta có tư cách yêu đương với Diệp Thành Duy sao?” Mối quan hệ như vậy quá phổ biến, Hoàng Viện không hề lo lắng.

Người giàu là vậy, qua một khoảng thời gian sẽ cảm thấy không còn mới mẻ, chống đỡ không được bao lâu.

“Cũng đúng, nhưng cho dù như vậy thì trong khoảng thời gian này chị ta cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều, lỡ như mượn quan hệ của anh ta để nổi tiếng thì sao?” Chuyện trong giới, thay đổi trong nháy mắt, ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo.

Cho dù chỉ có một phần nghìn khả năng thì Tô Mạn cũng tuyệt đối không cho phép Tô Yểu giẫm lên đầu cô ta.

“Vậy em muốn làm gì? Em cũng đừng xúc động, đắc tội Diệp Thành Duy không tốt đâu.” Hoàng Viện biết Tô Mạn nhìn không vừa mắt Tô Yểu nhưng lần này là Diệp Thành Duy, phải tỉnh táo một chút.

“Chị yên tâm, em biết bây giờ nên làm gì.” Đương nhiên cô ta sẽ không đắc tội Diệp Thành Duy, nhưng nếu bố mẹ biết chuyện Tô Yểu được Diệp Thành Duy bao dưỡng thì sao?

Hừ, Tô Yểu, chị vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện sống tốt hơn tôi.

*

“Hắc xì ——” Tô Yểu xoa chóp mũi.



“Chị Tô, không phải chị bị cảm lạnh chứ?” Lương Hoan đưa khăn giấy cho cô: “Sắp vào tổ rồi, tuyệt đối không thể bị cảm.”

“Không sao, có thể là do có người mắng chị đó.”

“Ha ha, nói không chừng là có người đang nhớ chị.”

Lương Hoan vừa dứt lời, tiếng tin nhắn WeChat điện thoại của Tô Yểu vang lên, cô nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Lục Chi Châu cho nên cô không mở ra xem.

Có vẻ như ai đó thực sự nhớ cô.

Về đến nhà, Tô Yểu mới mở WeChat ra, là ảnh Lục Chi Châu gửi tới, bầu trời xanh mây trắng và biển rộng, vỏ sò nhỏ trên bãi biển, còn có mòng biển bay lượn.

Tô Yểu: [Rất đẹp, thoạt nhìn rất thích hợp để đi nghỉ mát.]

Có lẽ Lục Chi Châu đang nghỉ ngơi, gọi điện thoại tới: “Em đang ở đâu vậy?”

“Ở nhà, em vừa tới Chúng Ngu đo kích cỡ, anh đã đo chưa?” Tô Yểu đặt điện thoại trên bàn nấu ăn, đổ nước vào ấm đun.

“Vẫn chưa, ngày mốt đo.”

“Ngày mốt anh về sao?”

“Đúng vậy, có phải không muốn anh trở về hay không, có Đường Đường ở bên, em vui vẻ quên cả trời đất.” Giọng nói trong trẻo của Lục Chi Châu mang theo vài phần trêu chọc.

“Nào có đâu có.” Tô Yểu bĩu môi, bất tri bất giác mang theo vẻ làm nũng: “Công việc Đường Đường bận rộn, không có thời gian ở đây, một mình em ở trong căn phòng lớn, thật đáng thương.”

“Đáng thương như vậy sao, bằng không anh sớm trở về với em?”



“Không cần, anh chuyên tâm làm việc, dù sao em cũng phải đọc kịch bản.”

“Được rồi, anh đi làm việc đây.”

“Được, bái bai.”

Tô Yểu cúp điện thoại, đợi một lúc, sau khi nước sôi thì rót một ly nước, bưng đến phòng khách tiếp tục đọc kịch bản.

Lục Chi Châu tắt điện thoại, đưa cho Tiêu Hách: “Cậu liên hệ một chút, chuyển cảnh quay chiều mai lên tối nay, đặt chuyến bay trở về vào sáng mai.”

“Vâng, anh Lục có việc gấp sao?” Vốn dĩ đã đặt chuyến bay vào ngày mốt.

“Không có gì, nhớ cô ấy.” Lục Chi Châu cười, nhìn về phía biển rộng mênh mang, mới xa nhau một ngày nhưng đã nhớ cô.

Nỗi nhớ mãnh liệt tựa như biển mênh mông.

Tiêu Hách: “...”

*

Lục Chi Châu không có ở đây, Tô Yểu tùy tiện làm chút salad rau, cắn một miếng cà chua bi, có tin nhắn WeChat đến, là của Tô Vệ Đông: [Trưa mai rảnh về nhà ăn cơm, buổi tối lúc ăn cơm, bà nội nhắc tới mày.]

Những lời này độ tin cậy không cao, Tô Vệ Đông không có lòng tốt như vậy.

Tuy nhiên ông ta cũng nhắc nhở cô, sắp vào tổ rồi, đúng là nên về thăm bà nội, không biết sức khỏe bà dạo này thế nào.

Bà nội không biết dùng điện thoại, Tô Yểu chỉ có thể thỉnh thoảng gọi điện thoại cho người giúp việc trong nhà, để bà nội nghe điện thoại, cũng đã một thời gian dài cô không về nhà.

Tô Yểu trở về là được.