Chương 3

Lưu Di kéo nhẹ váy cô, Tô Yểu bừng tỉnh: “Chị Lưu, váy này là đồ mượn, làm hỏng rồi thì phải bồi thường.”

Cô là một nghệ sĩ hạng ba nên căn bản không có thương hiệu tài trợ, phải tự mình đi mượn, tuy rằng không phải là váy cao cấp lắm nhưng cũng phải bồi thường.

“Ôi chao, thật ngại quá, bị em đoán trúng rồi, em lại lên hot search, em xem.”

Lưu Di đưa điện thoại tới, Tô Yểu nhìn thoáng qua, vẫn đang ở vị trí hơn bốn mươi: Tô Yểu làm mặt lạnh với Tô Mạn.

Nhấn vào xem, là vừa rồi sau khi đi thảm đỏ, Tô Mạn đi tới nói rằng bố mẹ bảo cô tối nay về nhà sống, cô mặc kệ, không đồng ý.

Đúng lúc bị người ta chụp được, đăng Weibo, nói danh tiếng của cô không lớn nhưng tính khí lại không nhỏ, Tô Mạn cười nói chuyện với cô nhưng cô lại mặc kệ.

[Cái cô Tô này bị cái gì vậy, mỗi ngày đều cọ nhiệt của tiểu tiên nữ nhà tôi.]

[Quá không biết xấu hổ, Mạn Mạn tốt ghê, với một người vô danh mà cũng cười ngọt ngào như vậy, không hổ là người tôi thích.]

[A a a, Tô Yểu thật không biết tốt xấu.]

“Có muốn giải thích một chút không?” Lưu Di biết ý đồ xấu của nhà họ Tô, làm mặt lạnh đối với Tô Mạn đã là nhẹ rồi, nếu là cô ấy, hận không thể cào nát mặt Tô Mạn.

Huống hồ Tô Yểu cũng không có làm mặt lạnh, chỉ là không cười mà thôi. Tô Yểu thuộc loại ngự tỷ* kiều diễm, lúc không cười khuôn mặt có tính công kích rất mạnh, thiếu sự hấp dẫn, cho người khác cảm giác không thân thiện, cho nên bị không ít người ghét trong giới.

*Ngự tỷ: kiểu phụ nữ trẻ có tính cách bình tĩnh, mạnh mẽ, suy nghĩ trưởng thành, có khí chất cao quý, vóc dáng cân xứng.

Nhưng nếu từng tiếp xúc với Tô Yểu thì sẽ biết cô rất thân thiện.

Tô Yểu lắc đầu: “Sắp đến “Kết thúc” rồi.”

Không phải Tô Yểu không muốn giải thích mà là ở trong giới giải trí, nếu chỉ dựa vào mấy câu nói thì đừng mơ có thể thay đổi ấn tượng vốn có của người khác, còn có thể bị người ta nói là trà xanh.

Hơn nữa, lần này giải thích thì lát nữa lại bị Vương Quyên lải nhải, cô lười rước phiền phức.



Tô Yểu nói như vậy nên Lưu Di cũng buông điện thoại xuống, “Kết thúc” đã lên sân khấu.

Lưu Di không quá thích cái tên này, “Kết thúc”, nghe có vẻ bi quan.

“Chiếc dây chuyền này có tên là “Kết thúc”, giá khởi điểm là một trăm bảy mươi nghìn, bây giờ bắt đầu đấu giá.” Theo lời của người dẫn chương trình, đã có người bắt đầu đấu giá.

Lưu Di cũng giơ bảng lên, thời điểm giá đến ba trăm bốn mươi nghìn cũng chỉ còn lại Lưu Di hét giá. Sợi dây chuyền này cũng không phải là thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng, không đáng giá gì.

Ngay khi Lưu Di cho rằng có thể dùng ba trăm bốn mươi nghìn đấu giá được thì người đại diện ngồi bên cạnh Tô Mạn ở phía trước đột nhiên giơ bảng: “Bốn trăm nghìn.”

Lưu Di hít sâu một hơi, sao lại quên mất chuyện này chứ, Tô Mạn thích nhất là đối nghịch với Tô Yểu.

Lưu Di tiếp tục giơ bảng: “Bốn trăm mười nghìn.”

Mà Tô Mạn phía bên kia trực tiếp hô năm trăm nghìn.

Lưu Di nhìn về phía Tô Yểu, mà Tô Yểu đang xem WeChat, Tô Mạn: [Chị gái, tôi cũng rất thích kiểu dây chuyền này, chị nhường cho tôi đi.]

[Nếu bố mẹ biết chị không nhường cho tôi, bị mắng cũng đừng trách tôi.]

“Tiếp tục.” Tô Yểu nhấn tắt màn hình.

Lưu Di lại thêm mười nghìn, Tô Mạn bên kia lại thêm chín mươi nghìn.

Một sợi dây chuyền giá khởi điểm chỉ một trăm bảy mươi nghìn, hiện tại bởi vì hai người đấu giá mà đã tới sáu trăm nghìn.

Ở đây ai cũng là người lão luyện, đương nhiên hiểu được là hai người đang đấu đá nhau.

Ở hàng ghế VIP, một người đàn ông với vẻ mặt đang xem kịch vui cười chế nhạo, dùng khuỷu tay chọc vào người đàn ông đang thờ ơ nhìn trên sân khấu ở bên cạnh: “Ôi chao, chuyện gì đây, một sợi dây chuyền cũng không mua cho người ta sao?”



Lục Chi Châu nghiêng đầu, liếc anh ấy một cái, đôi mắt hẹp dài híp lại, mang theo hơi thở nguy hiểm.

“Được rồi, ngàn vạn lần đừng dùng kiểu ánh mắt này nhìn tôi, tôi cũng không chịu nổi tội.” Diệp Thành Duy giơ tay đầu hàng, chọc cho ông tướng này tức giận thì không phải sẽ bị fan của anh ăn tươi nuốt sống hay sao.

Ảnh đế đỉnh lưu trong giới giải trí cũng không phải khoe khoang.

“Vậy thì câm miệng.” Lục Chi Châu lười biếng dựa về phía sau, hai chân thon dài đan xen, trên khuôn mặt có chút nghi hoặc.

Cô không nói rằng cô muốn sợi dây chuyền này, nếu không thì nó sẽ không được bán đấu giá.

“Yểu Yểu, tiếp tục đấu giá sao?” Đã vượt qua ngân sách của hai người, hiện tại giá đã lên tới bảy trăm nghìn.

Tô Yểu khẽ cắn môi, mắt nhìn về phía Tô Mạn, không cần nghĩ cũng biết giờ phút này cô ta đang đắc ý đến cực điểm.

Tô Mạn có nhà họ Tô chống lưng, còn cô thì không, cho nên không thể tùy hứng.

“Thôi bỏ đi, không cần nữa.”

Từ nhỏ đến lớn, vô số lần thứ mình thích cuối cùng cũng bị Tô Mạn cướp đi, nếu cô náo loạn, bố mẹ lại nói cô không hiểu chuyện, không biết nhường em gái.

Tô Yểu dựa vào phía sau, khép mắt lại, cô có chút mệt mỏi.

Lưu Di nhìn cô như vậy thì đau lòng không thôi, đều là cùng bố mẹ sinh ra nhưng tại sao đối xử khác nhau nhiều như vậy?

Hội trường yên tĩnh, người chủ trì hỏi còn ai muốn đấu giá nữa hay không thì không ai trả lời.

Tô Mạn hài lòng nhếch môi, gửi tin nhắn cho Tô Yểu: [Cám ơn chị gái đã từ bỏ thứ mình yêu thích, nếu chị thật sự thích, tôi cho chị mượn đeo hai ngày, dù sao chúng ta cũng là chị em, không sao.]

Nhưng ngay khi cô ta vừa gửi đoạn tin nhắn này đi, một giọng nói trong veo du dương vang lên từ hàng ghế VIP: “Một triệu hai trăm sáu mươi nghìn.”

Nụ cười trên khóe miệng Tô Mạn cứng đờ.