Chương 11

Nhưng bộ phim của đạo diễn Cố thật sự rất hấp dẫn, Lưu Di muốn Tô Yểu thử xem, diễn xuất của Tô Yểu không tệ, nói không chừng lại được đạo diễn Cố coi trọng.

Bàn tay đang lật kịch bản của Tô Yểu dừng lại, đột nhiên nâng cao ngữ điệu: “Em đi, hơn nữa còn muốn lấy được vai nữ hai.”

“A?” Lưu Di nhất thời không kịp phản ứng. Cô ấy còn tưởng rằng Tô Yểu nghe được Tô Mạn là nữ chính thì sẽ không đi.

“Cùng một đoàn làm phim mới có thể nhìn ra rốt cuộc ai tốt, ai không tốt. Em cũng không muốn suốt ngày làm đá kê chân cho cô ta.” Tô Yểu không phải kẻ ngốc, cũng sẽ khó chịu, cũng sẽ thất vọng, thất vọng tích tụ đến một mức độ nhất định thì sẽ không còn chờ mong nữa.

Tô Mạn dựa vào nhà họ Tô, cô dựa vào chính mình.

“Ha ha, đúng vậy, chính là muốn em nghĩ như vậy, hot search có thể mua, bản thảo có thể mua, nhưng ánh mắt khán giả sáng như sao, diễn xuất của ai tốt thì chỉ cần nhìn một phát là biết ngay.” Lưu Di nhịn không được cảm thán, ông trời ơi, rốt cục Yểu Yểu cũng nghĩ thông suốt rồi, rớt nước mắt.

“Được, khi nào thử vai?”

“Ba ngày sau, ở Truyền thông Chúng Ngu, bộ phim này hình như Diệp Thành Duy đầu tư, chỉ cần Lục Chi Châu tham gia diễn xuất, bộ phim này khẳng định sẽ bùng nổ, phân cảnh của nữ hai rất nhiều, em diễn tốt, nhất định sẽ được chú ý.”

Trong giới giải trí, ba chữ Lục Chi Châu chính là át chủ bài sống, có anh tham gia diễn xuất, không thiếu nhiệt độ, không thiếu kinh phí, không thiếu khán giả.

“Được, em chuẩn bị một chút.”

“Chuẩn bị thật tốt nha.” Lúc trước Lưu Di còn tưởng rằng phải tốn không ít lời ngon ngọt vì cô ấy biết Tô Yểu không muốn xuất hiện cùng một chỗ với Tô Mạn, thật không ngờ bỗng nhiên Tô Yểu lại nghĩ thông suốt.

Nhưng thật tốt quá.

Lưu Di dựa về phía sau, tay chống lên sô pha, đột nhiên lòng bàn tay sờ được một thứ, cô ấy cầm lên, vừa nhìn thì sắc mặt liền thay đổi trong nháy mắt: “Tô Yểu, có phải em đang yêu đương không?”



“Hả? Em không có.” Trong lòng Tô Yểu nhảy dựng lên, sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này.

“Vậy cái này là cái gì?” Trong tay Lưu Di là một cái cúc áo kim cương của nam mà cô ấy vừa sờ được trên sô pha. Cô ấy nghi ngờ đánh giá Tô Yểu: “Em đừng gạt chị.”

Tô Yểu nuốt nước miếng theo bản năng. Đây là cúc áo Lục Chi Châu. Tên hỗn đản này, sao lại làm rơi đồ ở đây.

Lúc này, diễn xuất của Tô Yểu phát huy tác dụng.

“Cúc áo này ở đâu ra vậy, em có yêu hay không chị còn không biết sao, em nào có thời gian chứ.” Tô Yểu cắn môi suy nghĩ một chút: “Có thể là bố em bỏ lại đây, lần trước ông ta tới chỗ em ngồi một lúc.”

“Bố em đến làm gì?” Lưu Di nhìn thứ nhỏ này, kim cương, giá cả không hề rẻ, nhưng với địa vị nhà họ Tô thì cũng có thể mua được.

“Còn có thể làm cái gì nữa, đòi tiền em chứ gì, bộ phim lần trước em còn chưa đưa tiền cho họ nên giờ tới cửa đòi.” Tô Yểu làm ra vẻ mặt ủy khuất đúng lúc: “Còn mắng em, nói mỗi ngày em đều lượn lờ ở ngoài, muốn em dọn về nhà ở.”

Lưu Di nghe xong nhíu mày: “Bố em sao lại như vậy, nhà họ Tô cũng không thiếu tiền, vậy mà còn nhớ thương chút tiền trên tay em.”

Nói ra cũng không ai tin, nhà họ Tô có một công ty thực phẩm, ở thành phố Ninh cũng có chút danh tiếng, coi như là nhà giàu bình thường, căn bản không thiếu tiền, thế nhưng hai vợ chồng lại luôn đòi tiền Tô Yểu, cầm tiền đưa cho Tô Mạn tiêu, ai nghe xong mà không tức chết.

Lúc này Lưu Di cũng không có tâm trạng nghĩ đến chuyện Tô Yểu có yêu đương hay không nữa. Cô ấy bị chuyện nhà họ Tô không biết xấu hổ mà ở trước mặt Tô Yểu mắng bố mẹ Tô điên cuồng.

“Không cần đồ của loại người này, ném đi.” Nói xong, Lưu Di ném cúc áo vào thùng rác một cách chính xác.

“Ơ...” Tô Yểu cũng không kịp ngăn lại, đồ của Lục Chi Châu nào có rẻ, một cái cúc áo nhỏ cũng hơn trăm nghìn.

“Làm sao? Chẳng lẽ em còn phải trả lại cho ông ta sao?”



“Tất nhiên là không! Em thấy đó là kim cương, có lẽ em có thể bán được giá tốt.” Tô Yểu vội vàng phủ nhận.

Lưu Di cau mày: “Hình như cũng đúng, nhưng chị đã ném đi rồi, bằng không lại nhặt trở về?”

“Đừng, hay là bỏ đi, chúng ta xem kịch bản trước.”

“Được rồi, không đề cập đến chuyện phiền lòng kia.”

Tô Yểu thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa bị dọa chết.

Nếu bị chị Lưu biết cô đang yêu đương, mà lại còn yêu đương với Lục Chi Châu thì nhất định sẽ đẫm máu.

*

Lục Chi Châu sắp đến studio thì bắt đầu chỉnh lại quần áo, lúc này anh mới biết thiếu một cái cúc áo. Anh không tìm được trên ghế da nên đành phải nhắn tin cho Tô Yểu, hỏi xem có rơi ở đâu trong nhà hay không.

Cũng không phải muốn cô đem nó tới cho anh mà là sợ vật nhỏ như cúc áo rơi trên mặt đất bị cô giẫm lên lại dễ bị ngã, cô lại mơ hồ, ngã một cái nhất định sẽ ngã chổng vó.

Tô Yểu nhận được tin nhắn lúc vừa tiễn Lưu Di về. Cô dựa vào cửa bình phục hô hấp, nghĩ đến vừa rồi, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nghe được tiếng nhắc nhở tin nhắn WeChat, cô đi tới, cầm điện thoại di động trên sô pha nhìn thoáng qua, sau đó cô bĩu môi, nhìn thùng rác màu đen, trả lời anh.

Lục Chi Châu vừa vặn xuống xe, mở WeChat ra liền thấy một câu khiến anh khó hiểu.

Tô Yểu: [Đã ở trong thùng rác rồi, anh tự đi nhặt đi :)]