Chương 2

Yến Ninh cảm thấy mình

thật

sự

sắp chết.

Cả người đau nhức, yết hầu đau đến mức giống như có ngọn lửa

đang

cháy, giống như những hạt cát

nhỏ

đang

cố trôi xuống cổ họng, thân thể của nàng

đang

nóng bừng bừng, thống khổ còn có đau đớn làm cho nàng

không

kiềm được bật khóc.

Nàng

thật

không

ngờ Thẩm Ngôn Khanh lại hạ độc lợi hại cho mình như vậy, làm cho nàng thừa nhận cảm giác thống khổ đến thế này.

Có thể thấy được Thẩm Ngôn Khanh

thật

sự

hận nàng.

Yến Ninh ánh mắt mơ màng, trước mắt mơ hồ, tựa hồ có rất nhiều bóng người

đang

đung đưa, bên tai tựa hồ truyền đến

một

thanh

âm

trầm ổn mang theo mấy phần ngây ngô lại hỏi, "A Ninh rốt cuộc thế nào?"

Thanh

âm

này sao lại giống như là thanh

âm

đại biểu tỷ của nàng thế? Yến Ninh lập tức liền tin tưởng,

thì

ra con người vào lúc kề cận với cái chết, là

thật

sự

có thể nghe được thanh

âm

của người thân mà mình muốn gặp nhất. Nàng lắng nghe thanh

âm

quen thuộc này, nhịn

không

được bật khóc hu hu, nàng cố gắng dùng tay sờ soạng vị trí bên cạnh mình, nghẹn ngào kêu lên, "Đại biểu tỷ."

"Tỷ đây."



gái

xinh đẹp rực rỡ ngồi ở bên giường, nhìn nữ hài tử

nhỏ

xinh mềm mại nằm

trên

giường bệnh

đã

sốt đến mức mặt đỏ phừng,

không

khỏi đỏ ửng vành mắt, dùng sức cầm tay nàng thấp giọng

nói, "A Ninh, biểu tỷ ở đây." Nàng cố gắng làm cho thanh

âm

của mình càng thêm ôn nhu, ngồi ở bên giường vừa kêu tất cả nha hoàn đến lau mồ hôi

trên

thân thể Yến Ninh, vừa ôn nhu

nói, "A Ninh, đừng sợ. Biểu tỷ vẫn luôn ở chỗ này cùng muội." Thanh

âm

của nàng rất ôn nhu, lại hoàn toàn khác hẳn với vẻ xinh đẹp lạnh thấu xương của nàng, nhưng mà Yến Ninh lại

một

lần nữa cảm thấy lòng an ổn.

Nàng

đã

từng rất sợ chết.

Nhưng bây giờ nàng nghĩ, nếu thế giới sau khi chết có đại biểu tỷ của nàng, vậy tử vong đối với nàng mà

nói

cũng

không

đáng sợ.

"Đại biểu tỷ, muội

đã

báo thù cho tỷ rồi." Nàng cố gắng mở mắt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp vô song xuất

hiện

trước mặt nàng, cố gắng nở nụ cười.

Nàng nhu nhược yếu đuối mang theo mấy phần khϊếp đảm

không

biết

đang

lẩm bẩm cái gì,



gái

kia

không

nghe



toàn bộ, lại thuận theo nàng ôn nhu

nói, "Vậy biểu tỷ

thật

cao hứng."

Nàng vừa dứt lời, thấy tiểu



nương

trên

giường bị tấm chăn

thật

dầy bao quanh thành

một

khối nho

nhỏ

nhìn mình nở nụ cười rụt rè mềm mại.



gái

đưa tay sờ lên má nàng.

Yến Ninh lại cảm thấy rất kỳ quái.

Nàng cảm thấy gương mặt của mình bị biểu tỷ của nàng sờ soạng, tay của biểu tỷ lại tràn ngập ôn nhu cùng độ ấm... Nhưng mà



ràng là người

đã

chết, là

sẽ

lạnh như băng.

Chỉ là bất chợt đau đớn còn có cơn choáng váng lại ập đến làm cho nàng lập tức lại ngất xỉu. Nghe được bên người truyền đến thanh

âm

kinh hoảng của biểu tỷ, nàng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Đó là

một

loại cảm giác rất kỳ lạ, khi nàng nghe được bên tai vang lên tiếng ồn ào hoảng moạn, còn có giọng

nói

uy nghiêm của nữ nhân cất tiếng chỉ huy. Lại cảm thấy những tình cảnh này giống như rất quen thuộc, giống như

đã

từng trải qua. Nhưng mà lại

không

thể nhớ ra.

Nàng ngất xỉu, cũng

không

biết tối tăm trước mắt giằng co bao lâu, mới chậm rãi mở mắt ra. Nàng cảm thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân rất

nhỏ, yếu ớt mở mắt ra nhìn, cảm thấy bàn tay mình khoác lên mép giường được

một

bàn tay

nhẹ

nhàng nắm lấy.

một



gái

xinh đẹp như hoa tuổi vẫn còn rất trẻ

đang

ngủ ở bên giường của nàng.

Cho dù là

đang

ngủ, nàng ấy cũng

không

hề buông tay nàng ra.

Gương mặt

đang

ngủ của nàng ấy yên ả trầm ổn, nhưng mà lại

không

thể kiềm được nét tự tin quyến rũ xinh đẹp đập vào mắt người khác.

Yến Ninh kinh ngạc nhìn



gái

đang

ngủ quên bên mép giường của mình, gần như là

không

dám tin, lại e sợ rằng mình

đang

nằm mơ.

Nàng



ràng

đã

chết.

Thẩm Ngôn Khanh ngay cả hưu nàng cũng

không

cần, trực tiếp dùng

một

chén tổ yến lấy mạng của nàng.

Nhưng mà nàng lại

thật

không

ngờ,

hiện

tại dường như nàng

đang

còn sống.

Bàn tay

đang

nắm lấy tay mình là ấm áp, thân thể Yến Ninh nóng bỏng, còn có gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống



ràng của đại biểu tỷ, vừa



ràng lại vừa chân

thật.

Yến Ninh

không

biết

đã

xảy ra chuyện gì, có lẽ là

đã

từng có người

nói

về Giấc Mộng Nam Kha (*), cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu (**)... Nàng chỉ là có chút

không

dám tin, nhút nhát giơ tay lên, nhìn thấy bàn tay nho

nhỏ

mềm mại của mình hoàn toàn khác với bàn tay tái nhợt vô lực khi nàng chết năm mười tám tuổi.

Nàng e sợ rằng đây chỉ là

một

giấc mơ, lại vội vàng sợ hãi nắm chặt bàn tay của biểu tỷ. Khi nàng

thậtsự

cảm nhận được bàn tay của biểu tỷ, Yến Ninh mới có thể dám chắc, thiếu nữ xinh đẹp thoạt nhìn còn có chút ngây thơ trước mắt này,

đã

không

phải là Thập hoàng tử phi nổi danh khắp kinh đô sau này, mà chỉ là đại tiểu thư Khương Dung của phủ Quốc công.

Đại biểu tỷ A Dung của nàng.

Yến Ninh đột nhiên nở nụ cười, nhưng

trên

mặt lại đầy nước mắt.

Biểu tỷ A Dung của nàng còn sống.

Vẫn chưa bị gϊếŧ bởi đương kim thánh thượng bởi vì liên quan đến vụ án mưu hại Thái Tử nên bị vây gϊếŧ ở phủ Thập hoàng tử.

Thanh xuân tươi đẹp của biểu tỷ,

không

vướng chút ưu sầu.

Yến Ninh dùng sức nắm chặt tay của đại biểu tỷ, nức nở.

"Làm sao vậy?

đã

thức chưa? A Ninh, còn khó chịu chỗ nào?" Tiếng nức nở nho

nhỏ

của



gái

nhỏtruyền đến, a Dung bỗng nhiên liền giật mình tỉnh lại, thấy tiểu



nương ở

trên

giường

đang

ru rú tại trong chăn khóc đêna tội nghiệp, chóp mũi đều đỏ ửng, đôi mắt mờ mịt như sương mù ửng đỏ, sợ hãi đến đáng thương, trong mắt nàng nhanh chóng đầy

sự

đau lòng, vội vàng tiến lên đem Yến Ninh

đãkhóc đến mức co rúm lại,

nhẹ

nhàng vỗ nhè

nhẹ

lên lưng của nàng, nghe tiểu



nương khóc ở trong lòng mình nhưng cũng

không

dám lớn tiếng,

không

khỏi nghiêng đầu hôn lên thái dương của nàng ôn nhu

nói, "Bệnh tới như núi đổ, bệnh

đi

như rùa bò, uống thêm vài thang thuốc

thì

sẽ

khoẻ thôi. Biểu tỷ cam đoan với muội, rất nhanh

sẽ

khoẻ lại. Được

không?"

"Đại biểu tỷ." Yến Ninh ôm nàng

không

chịu buông ra.

"Nhìn muội kìa... Ta biết muội chịu ủy khuất. Muội yên tâm, nàng ta là ai chứ, biểu tỷ

sẽ

lấy lại công bằng cho muội, được

không?" Thanh

âm

của A Dung mang theo sức mạnh bình an, làm cho Yến Ninh tự vào

trên

bờ vai của nàng. Tiểu



nương nho

nhỏ

đã

khóc đến nức nở, ôm nàng giống như

đang

ôm lấy tất cả thứ quan trọng nhất, hơn cả tánh mạng của mình,.

Tiếng khóc của nàng vừa sợ hãi vừa đau buồn,

sự

đau thương trong tiếng khóc đó làm cho đích trưởng nưc phủ Quốc Công là An Dung cũng

không

kiềm được mà đau lòng theo, thấp giọng

nói, "Muội yên tâm. Biểu tỷ

sẽ

báo thù cho muội.

không

ai có thể hại A Ninh của chúng ta mà còn có thể sống yên ổn được."

Lần này Yến Ninh

đã

bị uất ức rất lớn.

Bị bệnh nhiều ngày, lại còn vô cùng hung hiểm, Thái y thiếu chút nữa

đã

bó tay hết cách, thậm chí bệnh nặng đến mức làm kinh động đến tổ mẫu của các nàng.

"Biểu tỷ, ta khó chịu." Yến Ninh ôm

thật

chặt biểu tỷ của mình, tham lam hít vào bầu

không

khí có đại biểu tỷ

đang

che chở mình, mới có thể cảm thấy những gì mình gặp hôm nay đều là

sự

thật.

Nàng

không

nhớ



mình là bị ủy khuất gì, hoặc từ lúc nào.

Nhưng mà đại biểu tỷ cũng

sẽ

luôn che chở cho nàng.

Từ lúc các nàng còn tấm bé cho đến nay, đại biểu tỷ vẫn luôn bảo hộ nàng, thẳng đến khi nàng gả cho Thẩm Ngôn Khanh, biểu tỷ vẫn luôn ở bên cạnh để bảo vệ nàng.

Bởi vì Thẩm Ngôn Khanh đối xử với nàng

không

tốt, đại biểu tỷ của nàng

đã

từng liên tiếp phát sinh xung đột cùng tranh chấp với Trường Bình trưởng công chúa và Thẩm Ngôn Khanh. Nàng



ràng nên gọi Trường Bình trưởng công chúa

một

tiếng



cô, bởi vì trưởng công chúa là



ruôht của thập hoàng tử, nhưng bởi vì Yến Ninh, A Dung

đã

mấy lần dùng ngôn ngữ kịch liệt với Trường Bình trưởng công chúa, làm Trường Bình trưởng công chúa giận tím mặt, răn dạy biểu tỷ

không

biết trưởng ấu tôn ti trước mặt mọi người.

Đại biểu tỷ của nàng cũng từng cho Thẩm Ngôn Khanh hai bạt tai, sau đó đem Yến Ninh cướp ra khỏi phủ Đoan Dương bá, mang đến quý phủ của thập hoàng tử quý chăm sóc nàng. Đại biểu tỷ của nàng cũng từng đề nghị nàng nên hoà ly.

Nhưng mà Yến Ninh lại

không

dám hoà ly.

Nàng sợ làm tổn thương thể diện của phủ Quốc công.

Đường đường là Lý Quốc công phủ, kết thân với Trường Bình trưởng công chúa lại muốn hoà ly, đây chẳng những đánh vào thể diện của trưởng công chúa, cũng

sẽ

làm cho đại biểu tỷ của nàng bị người đời lên án.

Bởi vậy, khi Thẩm Ngôn Khanh làm ra vẻ cúi đầu nhận sai đem nàng đón trở về phủ Đoan Dương bá, Yến Ninh liền thuận theo

đi

cùng Thẩm Ngôn Khanh trở về,

không

để đại biểu tỷ vì mình mà đắc tội với trưởng bối hoàng gia thêm nữa.

Nàng trở lại bá phủ

không

được mấy ngày, vẫn còn chưa kịp nghe Trường Bình trưởng công chúa

nói

lời lạnh nhạt với mình,

thì

nghe tin thái tử và thái tử phi đều chết ở trong cung, bọn họ đều

nói

thập hoàng tử phi là đầu sỏ gây nên.

Nhưng mà Yến Ninh lại biết

không

phải như thế.

Nàng nhớ lúc mình trốn ở thư phòng của Thẩm Ngôn Khanh nghe được

âm

mưu này của Cửu hoàng tử, cũng chính là bởi vì nghe được tin này, mới có thể làm cho nàng kể hết cho Sở vương nghe trước khi chết.

Nàng lấy được bức thư chứa nội dung quan trọng do chính tay sườn phi của Cửu hoàng tử là Sở thị tự tay viết, được Thẩm Ngôn Khanh quý trọng cất chứa ở thư phòng, bởi vậy cái nón xanh

trên

đỉnh đầu của Cửu hoàng tử nhất định

sẽ

lưu truyền khắp kinh đô.

Yến Ninh nghĩ đến đây, ôm thân thể ấm áp của thiếu nữ, lại nghẹn ngào bật khóc.

"Được rồi. Khương Huyên dám đem muội đẩy vào trong hồ, chuyện này cho dù là phụ thân muốn bất công cho nàng ta, nàng ta cũng chạy

không

thoát."

Yến Ninh từ

nhỏ

đã

yếu ớt thích khóc, bởi vậy, giờ phút này ốm đau

trên

thân, nàng càng khóc

khôngdừng được, đáng thương giống như

một

con thú con vừa bị bức hϊếp, nên A Dung cũng

không

hoài nghi, chỉ vuốt ve gương mặt nóng bỏng vì sốt của biểu muội nhà mình, ôn hoà

nói, "hiện

nay lão phu nhân cũng

đã

biết chuyện này. Cho dù có phụ thân cầu xin cho nàng ta, lão phu nhân cũng

sẽ

không

tha cho nàng ta."

Nàng nhớ đến

sự

kinh hoàng sợ hãi của mình khi nàng vớt Yến Ninh ra khỏi hồ nước,

không

khỏi hơi mang theo vài phần trách cứ

nói, "rõ

ràng

đã

từng

nói

với muội rồi, đừng cùng A Lan

đi

chơi gần bên hồ nước, nhưng muội vẫn

không

thèm nghe.”

Yến Ninh kinh ngạc nhìn đại biểu tỷ

đang

trách cứ nhìn mình.

Khuôn mặt

nhỏ

nhắn của nàng sợ sệt co rụt lại.

“Nhưng dù sao ngươi cũng còn

nhỏ

tuổi, mùa đông này

đã

làm muội buồn bực hỏng rồi, nên muốn

điđến bên hồ giải sầu cũng là chuyện có thể hiểu được." A Dung vốn muốn tiếp tục trách cứ nàng, nhưng mà thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng co rụt lại vì sợ, nên đổi đề tài.

"Lần sau nếu có muốn đến bên hồ nhìn cá chép,

thì

cứ

nói

với tỷ. Đại biểu tỷ

sẽ

mang muội

đi."

" Vâng." Yến Ninh nhìn nàng, khóc thút thít đáp

một

tiếng, lại nhịn

không

được bổ nhào qua, dùng sức ôm lấy biểu tỷ của mình, ngoan ngoãn lặp lại, "Đều nghe lời đại biểu tỷ dạy."

Đại biểu tỷ của nàng còn sống,

thật

sự

tốt quá.

Nàng ngoan ngoãn, rất yếu ớt ôm chính mình,

trên

mặt A Dung

không

khỏi lộ ra vài phần tươi cười, lại hừ

một

tiếng

nói, "Muội chỉ biết làm nũng với tỷ thôi." Nàng dừng

một

chút, vuốt ve mái tóc của Yến Ninh ôn hòa

nói, "Nhưng lần này nếu như Khương Khuyên tiếp tục giả bộ đáng thương, muội nhất định

không

được bỏ qua cho nàng ta,

không

được nghe lời nàng ta

nói. Nàng ta đẩy muội xuống nước, lần này thiếu chút nữa

thì

đã

không

thể cứu được." Vào giữa mùa đông lạnh như băng, đem

một

tiểu

cônương thân thể yếu ớt mỏng manh đẩy vào hồ nước, còn làm ra bộ dáng đáng thương vô tội,

khôngphải cố ý, giả vờ giả vịt cho ai xem!

A Dung cười lạnh

một

tiếng.

Yến Ninh nghe đại biểu tỷ của nàng cười lạnh, đôi tay lại cứng đờ.

Khương Huyên.

Muội muội cùng cha khác mẹ của đại biểu tỷ.

Khương Huyên bây giờ, sau này

sẽ

là Sở Huyên.

Sườn phi Sở thị của Cửu hoàng tử trong tương lai.

Cũng là… Nữ nhân mà Thẩm Ngôn Khanh

thật

lòng

yêu

sâu đậm.