Chương 1

Yến Ninh nằm ở

trên

giường.

Tấm rèm che bằng tơ lụa và sa mỏng, có thêu nhiều loại hoa giữa ngày hè,



ràng là thời tiết đẹp nhất, ánh mặt trời bên ngoài chói chang, nhưng lại phảng phất như có cái khiên trong suốt, đem tất cả ánh nắng đều ngăn hết ở bên ngoài.

Trong phòng lạnh lẽo như băng.

Yến Ninh lạnh đến phát run, nhưng lại cũng

không

thèm để ý, thẳng tắp nằm ở

trên

giường nhìn tấm màn

trên

đỉnh đầu có thêu hoa lựu nở đỏ rực.

Ánh mắt của nàng mờ mịt, cũng

không

nhìn thanh niên tuấn tú quý khí

đang

đứng bên cạnh

Bên tai truyền đến tiếng khóc của Phất Đông, nước mắt lạnh như băng từ khóe mắt Yến Ninh trơn rơi vào trong gối nằm.

"Thẩm Ngôn Khanh, khi nào

thì

ngươi hưu thê?" Thanh

âm

của nàng khàn khàn lại bình tĩnh, tựa hồ thờ ơ đối với hai chữ hưu thê.

Đứng ở mép giường là thế gia công tử ngày thường tuấn tú ưu nhã, tác phong nhanh nhẹn, nhưng giờ phút này

một

thân cẩm y cùng với ngọc bội bằng ngọc bích xanh thẳm, làm người nhìn cảm thấy được vài phần thanh quý, trong tay

đang

cầm

một

chén sứ bằng men xanh, màu xanh chén sứ phối hợp với đầu ngón tay thon dài như ngọc, đẹp đẽ làm cho Yến Ninh

đã

từng thích như thế.

Nhưng mà nay nàng lại

đã

không

còn chút khí lực, cũng

không

nhìn người thanh niên kia, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn giường của mình. Thanh

âm

của nàng lạnh lùng, nhưng kỳ

thật

chẳng qua cũng chỉ là

một

nữ hài nhi yểu điệu vẫn chưa kịp lớn, yếu đuối mỏng manh,

hiện

tại, cổ tay lộ ra bên ngoài cực kì gầy yếu, tái nhợt như

không

còn chút máu nào.

Nhưng mà cho dù là ốm yếu thành như vậy, mặt của nàng vẫn trong sáng xinh đẹp, như đóa hoa sen rực rỡ sau cơn mưa rào, dáng dấp suy nhược yếu ớt, mỏng manh như thế làm người nhìn vào

khôngkhỏi sinh ra vài phần thương tiếc.

Thẩm Ngôn Khanh an tĩnh nhìn Yến Ninh tâm chết như tro tàn, hồi lâu sau chậm rãi cúi người, ngón tay thon dài

nhẹ

nhàng cọ qua đôi má của Yến Ninh.

Đôi gò má

đã

từng mềm mại, giờ phút này lại tái nhợt và lạnh như băng.

"Yến Ninh,

không

nên suy nghĩ bậy bạ. Ta và nàng

đã

là vợ chồng, phải sống bên nhau đến cuối đời." Thấy thê tử

trên

giường cười

nhẹ

một

tiếng,

hắn

trầm mặc khuấy chén tổ yến chưng trong tay, sau

mộtlúc lâu mới ôn hòa

nói, "Nàng nên tin tưởng ta mới đúng."

Tin tưởng

hắn?

Yến Ninh kinh ngạc, nhớ đến

một

năm kia, thời điểm

hắn

liều lĩnh

đi

vào phủ Quốc Công cầu cưới mình, nàng vui mừng như thế, tin tưởng

hắn

như thế.

Nhưng như thế

thì

sao chứ?

Thành thân ba năm,

hắn

sủng hạnh nhiều cơ thϊếp như vậy, kêu đám cơ thϊếp này cười cười

nói

nóitrước mặt mình, khoe khoang sủng ái trước mặt mình, khinh thường nàng thất bại, nhưng bản thân

hắnlại

không

hề chạm đến đầu ngón tay của nàng.

hắn

dùng vắng vẻ để tra tấn nàng, dùng những cơ thϊếp này giẫm đạp và nhục nhã nàng, dùng hết thảy thủ đoạn của

hắn

để nàng biến thành bộ dạng đáng buồn như

hiện

nay.

Bây giờ

hắn

nói

muốn sống cùng nàng đến cuối đời

Đáng sợ đến bực nào.

"Đại biểu tỷ

đã

chết, thù của sườn phi Cửu hoàng tử cũng

đã

báo. Các ngươi

đã

được như ý nguyện. Thẩm Ngôn Khanh..." Yến Ninh là

một

nữ hài tử rất thích khóc, nhưng mà nay lại

đã

không

còn sức để khóc nữa, chỉ chết lặng hơi nghiêng đầu, tránh né ngón tay

hắn

nhẹ

giọng

nói, "Đại biểu tỷ mà nàng ta ghét cũng

đã

chết, nàng sung sướиɠ khi nhìn bộ dáng thống khổ của ta. Ngươi

đã

làm được toàn bộ những gì nàng ta muốn.

hiện

tại ta

đã

không

còn giá trị lợi dụng,

không

bằng ngươi bỏ ta, để ta

đi

về nhà." Thanh

âm

của nàng

nhỏ

xíu, cho dù bình tĩnh, nhưng vẫn mang theo nét run rẩy và nhu nhược. Nhưng Thẩm Ngôn Khanh chỉ trầm mặc, hồi lâu sau nhìn nàng

nói, "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Yến Ninh, sau này chúng ta

sẽ

sống bên nhau.”

Yến Ninh lại bật cười.

Đại biểu tỷ của nàng

đã

chết, chết ở trong tay của bọn họ.

Người luôn che chở, luôn thương

yêu

nàng nhất

đã

chết ở trong tay đám súc sinh này, Thẩm Ngôn Khanh bây giờ còn dối trá muốn sống chung với nàng.

Sống bên nhau ư? Nhục nhã nàng, giẫm lên nàng, gọi người khinh thường nàng, bảo nàng vĩnh viễn ở tiểu viện

nhỏ

bé này để Thẩm Ngôn Khanh hành hạ nàng?

"Nàng

đã

không

ăn

không

uống ba ngày rồi, thân mình chịu

không

nổi." Thấy Yến Ninh nhắm mắt lại

không

để ý tới mình, thân thể cao ráo của Thẩm Ngôn Khanh hơi cúi xuống, cầm chén tổ yến trong tay đặt ở trước mặt Yến Ninh,

nhẹ

giọng

nói, "Đây là tổ yến mà nàng thích nhất. Yến Ninh, nàng dưỡng thân thể cho khoẻ lại, chuyện của chúng ta sau này hãy

nói. Cho dù nàng..."

hắn

trầm mặc hồi lâu,

trên

gương mặt tuấn tú

hiện

lên

sự

chua sót thoáng qua, nhìn Yến Ninh giọng ôn tồn

nói, "Cho dù nàng muốn nhặt xác cho biểu tỷ nàng là Thập hoàng tử phi, ta cũng

sẽ

đi

chung với nàng." Thanh

âm

của

hắn

ôn nhu lưu luyến, giống như gió xuân động lòng người, Yến Ninh bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn về phía

hắn

hiện

lên

một

chút sáng rọi.

"thật

sự

sao?"

"thật

sự."

trên

mặt Thẩm Ngôn Khanh lộ ra nụ cười ôn nhu, đem Yến Ninh đỡ dậy, cầm tổ yến trong tay đút cho nàng.

Yến Ninh dừng

một

chút, kinh ngạc nhìn tổ yến trước mặt, còn có nụ cười ôn nhu gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười.

Năm đó,

hắn

chính là dùng nụ cười ôn nhu này làm nàng vừa gặp

đã

thương.

hắn

cũng là dùng nụ cười ôn nhu này làm nàng nghĩ rằng

hắn

yêu

nàng, làm nàng biết



phủ Đoan Dương Bá là đầm rồng hang hổ, lại liều lĩnh gả cho

hắn.

hắn

biết nàng thích ăn tổ yến sao?

Nàng cũng

không

thích ăn tổ yến.

Chẳng qua năm đó

hắn

lần đầu tiên gặp phải nàng, nàng

đang

vểnh miệng ăn tổ yến mà đại biểu tỷ cố đút cho nàng, nũng nịu làm nũng oán giận cùng đại biểu tỷ, làm người thiếu niên tươi cười giống như gió xuân

đi

đến cạnh nàng cười hỏi nàng, " Thích ăn tổ yến như vậy sao? Ngươi

đã

ăn hai chén. " Nàng bối rối, giống như con thỏ tham ăn bị bắt gặp, rúc vào trong lòng đại biểu tỷ vừa thẹn lại quẫn. Nàng vốn là như thế, yếu đuối, bất lực lại vô dụng như thế. Câu hỏi đó

hắn

cũng chỉ là thuận miệng mà hỏi, tựa như những công tử phong lưu mở miệng trêu ghẹo rồi quên nhanh như cơn gió thoảng qua, từ đó về sau chưa bao giờ nhắc lại chuyện này lần nào nữa.

Nàng muốn giải thích, lại khϊếp đảm

không

biết nên mở miệng như thế nào.

Thời điểm đó Thẩm Ngôn Khanh đối với nàng mà

nói

chẳng qua chỉ là người xa lạ,

không

biết nàng thích gì là chuyện có thể hiểu được.

Nhưng bọn họ

đã

thành thân ba năm,

hắn

vẫn

không

biết nàng cũng

không

thích tổ yến.

Người như vậy, lại

nói

vơi nàng là sau này chúng ta

sẽ

sống bên nhau.

Khóe mắt Yến Ninh rơi ra hai giọt lệ trong suốt, mặt tái nhợt giống như đóa hoa

đã

bị giẫm nát, nuốt vào chén tổ yến kia, ngửa đầu mong đợi nhìn Thẩm Ngôn Khanh hỏi, "Ta

đã

ăn xong tổ yến, khi nào

thìngươi đưa ta về nhà?"

Phủ Đoan Dương Bá này

không

phải nhà nàng, nhà nàng...

hiện

tại có lẽ

đã

không

còn gì nữa cả, đại biểu tỷ, đại cữu mẫu... Nhưng vô luận suy sụp như thế nào, đó cũng là nơi nàng lớn lên. Nước mắt nàng óng ánh trong suốt, Thẩm Ngôn Khanh nhìn nàng, hồi lâu sau

nói, "Chờ thân thể nàng tốt hơn mổ chút."

hắn

đang

muốn mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến thanh

âm

của gã sai vặt, "Thế tử, quý phủ của Cửu hoàng tử có..." Gã sai vặt vẫn chưa

nói

xong, Thẩm Ngôn Khanh nhắm mắt đem Yến Ninh đặt lên giường, nhìn nàng nở nụ cười chế giễu với mình, ngón tay thon dài bao trùm lên gương mặt đẫm đầy nước mắt của nàng, "Yến Ninh, đừng suy nghĩ lung tung. Ta

đi

rồi về ngay."

" Được." Yến Ninh

không

có tranh cãi ầm ĩ, ngoan ngoãn

nói.

Nàng dịu ngoan như vậy, đây là lần đầu tiên từ khi tân hôn đến giờ,

không

tỏ ra đau lòng mỗi khi

hắn

điđến quý phủ của Cửu hoàng tử.

Khóe miệng của

hắn

hơi cong lên, giống như trước kia, sờ lên tóc của Yến Ninh.

"Yến Ninh, a Ninh, nàng rất ngoan." Thanh

âm

của

hắn

mang theo mấy phần mềm mại, Yến Ninh

nhẹnhàng đáp ứng rồi nhắm mắt lại. Thấy nàng tựa hồ muốn, Thẩm Ngôn Khanh

nhẹ

nhàng mà thở ra

mộthơi, nhìn đại nha hoàn

đang

ở bên cạnh thấp giọng khóc thầm, sau

một

lát xoay người rời

đi. Khi thân ảnh của

hắn

vừa biến mất ở trong phòng, Yến Ninh bỗng nhiên ngồi dậy, giãy dụa bước ra khỏi giường.

"Tiểu thư." Phất Đông khóc tiến lên đỡ lấy nàng.

"đi

mau. Chúng ta

đi

về nhà." Yến Ninh cảm thấy gần như

không

còn chút sức lực nào, nhưng mà ánh mắt lại sáng đến dọa người, dưới

sự

hầu hạ của Phất Đông, thay

một

bộ xiêm y cũ của nha hoàn, kêu Phất Đông dìu ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng vắng lặng, sân viện này là nơi mà ngay cả hạ nhân cũng khinh thường tới hầu hạ. Nhưng mà lần đầu tiên Yến Ninh lại cảm thấy may mắn nơi này

không

có nhiều hạ nhân hầu hạ. Nàng vội cã cùng Phất Đông rời khỏi cái nhà này,

đi

thẳng đến cổng, nhìn Phất Đông đem

một

chiếc vòng vàng bát bảo nặng trịch đưa cho ma ma giữ cửa mặt mày hớn hở, rồi

đi

thẳng ra cổng.

"Thanh

âm

gì thế?" Nàng cực kỳ suy yếu, đột nhiên nghe thấytựa hồ từ nơi nào truyền đến tiếng chúc mừng vang dội,

không

khỏi lầm bầm hỏi.

Ma ma canh cổng mặc dù

không

biết vì sao thế tử phu nhân muốn ra ngoài, nhưng mà vòng tay bằng vàng ròng nặng trịch làm bà ta cười híp cả mắt, làm sao còn nghi hoặc gì, lại thêm mấy phần ân cần

đitheo phía sau Yến Ninh

nói, "Nghe

nói

là Sở vương qua phủ. Trưởng công chúa nhà chúng ta kêu mở trung môn, lúc này hẳn

đang

ở phía trước nghênh đón Sở vương." Sở vương là thúc phụ của bệ hạ, đương nhiên cũng là thúc phụ của phu nhân Đoan Dương Bá, Trường Bình trưởng công chúa, hiếm khi đại giá hạ cố đến chơi, Trường Bình trưởng công chúa đương nhiên là phải tất cung tất kính nghênh tiếp. Yến Ninh nghe xong sửng sốt.

Nàng hoảng hốt nhớ



đại biểu tỷ của nàng từng

nói

qua, Sở vương bản tính nghiêm trang chính trực, cương trực công chính, là người thiết diện vô tư hiếm có của hoàng gia.

Nàng cười

một

chút.

Mẫu thân của Thẩm Ngôn Khanh là Trường Bình trưởng công chúa, hoàng đế là cậu

hắn.

Nay ngẫm lại,

một



gái

mồ côi

không

cha

không

mẹ sống nhờ ở phủ Quốc công như nàng, lại muốn gả cho cháu ruột của hoàng đế, con trai độc nhất của trưởng công chúa, cũng

không

trách trưởng công chúa luôn chê cười nàng

không

biết tự lượng sức mình, và chán ghét bỏ mặc.

Ma ma kia thấy sắc mặt của nàng lộ vẻ sầu thảm, lúng ta lúng túng

nói

hai câu rồi xoay người

đi,

đanglúc Yến Ninh cảm thấy mình si tâm vọng tưởng,

thì

ra mình buồn cười như vậy, nàng chỉ cảm thấy phế phủ

hiện

tại đau đớn

không

thôi, giống như ngũ tạng lục phủ

đang

bị đảo lộn làm cho nàng phun

mộtngụm máu ra ngoài.

"Tiểu thư!" Phất Đông kinh hoảng kêu

một

tiếng.

Yến Ninh hai chân mềm nhũn nằm dựa vào trong lòng nàng, kinh ngạc nhìn máu tươi trong tay, trong chớp mắt, giống như minh bạch được cái gì.

Trong đầu nàng thoáng qua chút đau xót.

"Phất Đông, chúng ta

không

thể quay về nhà nữa rồi." Nàng

không

thể quay về phủ Quốc công,

khôngcòn cách nào khác để

đi

gặp đại biểu tỷ của nàng

một

lần cuối. Nhưng mà giờ phút này, có lẽ là chút dũng khí quyết đánh đến cùng cuối cùng, làm cho suy nghĩ Yến Ninh đột nhiên minh mẫn.

Nàng gấp rút thở dốc, yết hầu cùng miệng đều là máu tươi nóng bỏng, làm cho nàng gần như hít thở

không

thông, lại khạc ra

một

búng máu, cố gắng thấp giọng

nói, "Đến đại sảnh.” Thanh

âm

của nàng mỏng manh, tiếng khóc của Phất Đông càng lớn hơn, lại cố gắng chống nhanh chóng chạy về hướng đại sảnh. Khi nhìn thấy vô số phồn hoa bên ngoài đại sảnh, Yến Ninh đẩy mạnh Phất Đông ra, lảo đảo vọt tới trung môn.

một

người cao lớn đứng bên cạnh con tuấn mã ở trung môn, Yến Ninh ánh mắt mơ hồ thấy

không

rõlắm bộ dáng nam nhân xuống ngựa,

đang

lỗi lạc nhìn về hướng này

Nàng thấy

không



bộ dáng của

hắn, nhưng mà khí thế uy nghi đoan chính đó làm cho nàng dùng sức chạy thẳng đến trước mặt

hắn, mặc cho Trường Bình trưởng công chúa quát tháo ở phía sau lưng

hắn.

Đôi cánh tay tiếp được nàng, ngón tay

nhỏ

nhắn của nàng dùng sức siết chặc cọng cỏ cứu mạng sau cùng của nàng.

Dù sao... Cũng

không

còn gì để mất.

Ánh mắt nàng vô thần, ngửa đầu lên nhìn, thấy

không



bộ dáng người tiếp được chính mình, gương mặt nho

nhỏ

vô lực tựa vào

trên

cánh tay của

hắn.

Đây là

một

đôi tay cứng rắn có lực, làm cho nàng cảm nhận được an toàn còn có kiên định vô cùng.

Nàng thở hào hển, cười

một

chút, giãy dụa đem đôi môi đẫm đầy máu ra khỏi bờ vai của nam nhân, dán gần sát bên tai

hắn,

thì

thào:

"Sở Vương điện hạ, Đại tỷ phu của ta... Thập hoàng tử và thập hoàng tử phi bị oan. Bọn họ

không

hề mưu hại thái tử. Cửu hoàng tử... Ở thành Nam, cách năm tram dặm về hướng Tâybí mật nuôi dưỡng hơn

một

ngàn vạn tinh binh

hắn

mới là loạn thần tặc tử mơ ước ngôi vị hoàng đế." Tay nàng run rẩy đưa vào ngực, lấy

một

phong thơ đưa cho nam nhân trầm mặc

không

nói, mỉm cười

nói, " Sườn phi của Cửu hoàng tử là Sở thị tư thong với Thẩm Ngôn Khanh con trai của Trường Bình trưởng công chúa, Thẩm Ngôn Khanh vì nàng ta bỏ độc gϊếŧ chính thê, đây là nội dung mà chính tay Sở thị viết, xúi giục Thẩm Ngôn Khanh làm... Cửu hoàng tử bị cắm sừng..."

Cửu hoàng tử và Sở thị hại chết đại biểu tỷ, đại tỷ phu của nàng...

hiện

tại, nàng muốn bọn họ cùng nhau chôn cùng.

Cảm giác bị cắm sừng làm dư luận xôn xao

sẽ

khổ sở lắm đúng

không

?

"Bổn vương

đã

biết." Thanh

âm

nghiêm túc lại trầm ổn truyền đến, Yến Ninh cười

một

chút, thần chí đều

đang

dần mất

đi, lại cố gắng đem ngón tay nâng lên, chỉ về hướng tiếng khóc vì mình duy nhất. "Phất Đông... Để nàng ấy về nhà. Nàng ấy

không

thể ở tại chỗ này." Thẩm Ngôn Khanh

sẽ

không

bỏ qua cho nha hoàn của nàng, nàng chỉ muốn vào giây phút cuối cùng này, bảo vệ người duy nhất còn ở bên cạnh mình.

Nàng nhát gan mềm yếu cả đời rồi.

Nay... Có chết cũng phải kéo theo người chôn cùng.

Giống như đại biểu tỷ

đã

nói, có chết cũng đủ vốn.