CHƯƠNG 2 : Là Hắn

Lúc Lan Lăng tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, ánh sáng mãnh liệt khiến cô không thể nào mở được mắt, nỗ lực vài lần mới chậm rãi mở hai mắt ra.

Cặp mắt linh động nhìn quanh căn phòng với bức tường trắng tinh, rèm cửa màu sắc, trên giá truyền dịch còn đang treo đầy bình từng giọt từng giọt rơi xuống. Lan Lăng nâng cánh tay nhìn kim tien trên mu bàn tay mặt mày nhăn lại, thực rõ ràng nơi này là bệnh viện.

Sờ sờ đầu có chút đau, cô nhớ rõ đêm qua sau khi cơm nước xong lúc sang đường có một chiếc ô tô hướng mình mà lao đến, lại sau lại…… Tỉnh lại liền nằm ở giường bệnh.

“Lăng Nhi, con tỉnh rồi?”

Một ngưòi phụ nữ trung niên vốn là ngồi trên ghế ngủ, có lẽ là vì hành động của Lan Lăng đánh thức bà, vừa thấy Lan Lăng tỉnh lại gương mặt mệt mỏi hiện lên vài phần kích động.

Lan Lăng vẻ mặt nghi hoặc, cô tựa hồ cũng không nhận được người phụ nữ trước mặt này là ai nhưng mà bà ta lại mang theo bộ dạng đối với cô rất quen thuộc.

“ Bà…… Là ai?”

Bạch Tĩnh lô vẻ mặt đau lòng sửa sang lại tóc mái trên trán Lan Lăng: “Lăng Nhi, ta là mẹ ngươi a, ngươi không nhận ta sao ?”

Lan Lăng quơ quơ đầu, trong não bỗng nhiên xuất hiện một đoạn ký ức xa lạ, cô chỉ cảm thấy phần đầu có chút đau đớn, như là có hai cổ lực giằng xé giãy giụa lẫn nhau.

Bạch Tĩnh thấy Lan Lăng tựa hồ có chút không khoẻ, bà lo lắng hỏi: “Lăng Nhi, như thế nào? Nói cho mẹ biết nơi nào không thoải mái?”

Lan Lăng ngẩng đầu nhìn gương mặt hiền từ trước mắt, từ trong ánh mắt bà xuất hiện một gương mặt mỹ lệ xa lạ, chính là gương mặt này cũng không phải cô, Lan Lăng vẻ mặt kinh ngạc, cô quả thực không thể tin được.

“Có hay không có gương?”

“Có có có, ngươi chờ một chút, để mẹ lấy cho con.”

Nói xong Bạch Tĩnh liền từ trong túi lấy ra một hộp phấn mặt có gương đưa ra cho Lan Lăng, bà biết con gái mình để ý nhất chính là gương mặt này.“Yên tâm đi, tuy rằng đã xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng là cũng may không có gì nguy hiểm, đều là bị thương ngoài da, Lăng Nhi của chúng ta như cũ là đại mỹ nữ.”

Lan Lăng nhìn gương mặt ngũ quan tinh xảo, cô ngây ngẩn cả người, như thế nào lại trở nên xinh đẹp như vậy? Đến tột cùng là đã xảy ra việc gì? Chẳng lẽ đúng như trong tiểu thuyết xuyên không? Trọng sinh sao?

Lúc Lan Lăng đang khổ sở suy nghĩ thì vài người đi đến.

“Ai nha, bà thông gia, nghe nói Lan Lăng xảy tai nạn xe cộ, đem chúng tôi hù chết.”

Vương Duyệt thân mật kéo cánh tay con trai nhà mình đi đến, trong tay xách theo một ít đồ bổ.

Bạch Tĩnh quay đầu nhìn thấy bọn họ cười cười: “Lăng Nhi không có việc gì, các ngài còn tự mình đến thăm, làm cho các ngài lo lắng rồi.”

“Nói chi vậy, đều là người một nhà.”

Cố gia cùng Lan gia vốn là thế giao, sớm có hôn ước con cái hai nhà. Khoảng thời gian trước Cố lão thái thái bệnh tình nguy kịch phải nhập viện, vì giúp lão thái thái xung hỉ, Cố gia liền đưa hai đứa nhỏ đính hôn.

Năm đó đính ước cũng là nhất thời vui đùa, chính là Cố gia giờ phút này đưa ra ngụ ý hai nhà liên hôn, lại vì xung hỉ cho Cố lão thái thái hơn nữa con gái lại thực vừa lòng việc hôn sự này làm cho Lan gia cho dù không muốn cũng không thể cự tuyệt.

Cố Tử Minh xoay người nhìn về phía sau lộ vẻ mặt vô tình nhìn con trai Cố Vân Đình, hắn nhíu nhíu mày: “Vân Đình nghe nói Lan Lăng xảy ra tai nạn xe cộ rất là lo lắng, nhất định cùng theo tới.”

Cố Tử Minh nói liền lôi con trai đi đến phía trước. Cố Vân Đình tuy rằng nội tâm là cự tuyệt nhưng là xuất phát từ lễ phép vẫn nên trên mặt không có trở ngại.

Bạch Tĩnh nhìn ra được con trai Cố gia này thực cũng không vừa lòng trận liên hôn này nhưng là con gái nhà mình chính là thập phần nguyện ý, có đôi khi thật không biết hết thảy đến tột cùng là con gái có phúc kiếp hay như nào nữa.

Lan Lăng không hiểu sao nhìn bọn họ cô cũng không nhận ra được bọn họ là ai, trên mặt liền ra bộ mặt nghi hoặc. Một người thân ảnh cao lớn cùng Vương Duyệt và Cố Tử Minh không chút khách khí đi tới, lúc Vương Duyệt bị bỏ qua một bên, trên mặt có một tia không vui, hơi lúnh túng, xấu hổ cười trừ.

Cố Vân Đình không chút để ý liếc mắt nhìn Lan Lắng một cái, nhìn không ra đây là cái loại cảm xúc gì.

“Vạn hạnh khi cô không có việc gì.”

Hắn đương nhiên không hy vọng Lan Lăng xảy ra chuyện, nếu không bà bội hắn làm sao bây giờ.

Lạnh lùng buông câu nghe không ra bất luận là quan tâm hay lo lắng trên gương có chút thanh lãnh của hắn. Thật làm cho người ta một loại cảm giác lạ lẫm.

Lan Lăng ngẩn ra một chút, như thế nào lại là hắn? Cố Vân Đình? Xem ra thế giới thật đúng là bé nhỏ.

Đỗ Xu Ngôn chính là yêu thầm Cố Vân Đình. Cô xem Cố Vân Đình nhất định sẽ không thích tướng mạo bình thường của chính mình vì hắn luôn cao cao tại thượng không ai bì nổi. Đỗ Xu Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chính mình có thể như vậy gần gũi nhìn hắn.

Vương Duyệt đã sớm đã nghe nói qua con gái Lan gia là nữ nhi hám giàu ngốc nghếch, yêu thích hàng hiệu cho nên bà mới viện ý lão thái thái bệnh nặng lấy danh nghĩa xung hỉ để Cố Vân Đình cùng Lan Lăng đính hôn mà Lan gia gia thế lại bình thường, không có bối cảnh, một nữ nhân như vậy gả cho Cố Vân Đình lại bất quá rất thích hợp.

Vương Duyệt lôi kéo Cố Tử Minh, đưa ám hiệu mắt cho hắn: “Chúng ta ra kia nói chuyện đi,cho bọn trẻ tâm sự.”

Cố Tử Minh lập tức hiểu ý: “ Được được……”

Bạch Tĩnh tuy rằng biết con gái không nguyện ý ở cùng Cố Vân Đình, nhưng mà con gái vừa mới trải qua một trận tai nạn xe cộ kinh tâm như này có khả năng càng cần hắn làm bạn.

Tức khắc trong phòng chỉ còn lại có Cố Vân Đình cùng Lan Lăng, Cố Vân Đình sắc mặt chợt lạnh xuống vài phần như hàn băng ngàn năm, khiến người khác lạnh rùng mình.