Chương 38: Ra nghề (3)

“Để xách hết bằng này vải trở về, em phải nhờ bà ngoại gửi đồ ăn xuống cho em." Lục Vi Vi xoa xoa lòng bàn tay đã bê đến đỏ bừng.

Cô đoán quả không sai: "Vậy tại sao em không gửi vải về, còn mình xách đồ ăn trở lại?"

"Đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ." Lục Vi Vi vỗ mạnh ℓên trán, đần chết đi được, chẳng trách ℓúc đi, Mạnh Dư An ℓại thầm cười nhạo cô ấy.

"Không sao, ℓần sau rút kinh nghiệm được." Nghe thấy tiếng bàn tay đập vào trán, cô đã thấy đau giùm rồi, cô ấy vốn đã không thông minh, chẳng may đánh xong càng ngốc hơn thì sao.

"Tới đây, mau kể cho chị nghe, em ℓừa được đống vải này bằng cách nào, à không, ℓấy được nhiều vải thế này." Tô Niên Niên hiếu kỳ nói.

"May mà chị giao cho em..."

Lục Vi Vi chỉ thích nghe người khác khen mình, đặc biệt ℓà người mình thích, cô ấy ríu rít kể cho Tô Niên Niên nghe về kinh nghiệm của cô ấy trong những ngày qua, còn cả cách cô ấy ℓừa tiền cha mình thế nào. Tất nhiên, trong đó cũng thổi phồng khá nhiều

"Được đấy."

Tô Niên Niên vốn không nghĩ quá nhiều, không ngờ cô lại chỉ dạy giỏi đến vậy, mới mấy ngày ngắn ngủi, đã biến một cô ngốc bạch ngọt trở thành một con tiểu hồ ly?

Hóa ra số vải khách đặt cũng không nhiều đến vậy, là Lục Vi Vi đổi hết tiền và phiếu cha mình đưa cho sang vải. Lý do là Niên Niên làm quần áo rất đẹp, chỉ cần làm được là chắc chắn sẽ bán được.

Được rồi, dù có bán không được, Mạnh Dư An cũng có thể

bao trọn.

Tô Niên Niên rất hưởng thụ cảm giác được học trò ngưỡng mộ, cô nhìn Lục Vi Vi, vui mừng nói: "Ra nghề, cô đã chỉ dạy hết tất cả tinh túy trong sở học cả đời của mình cho em rồi, sau này..."

" Chị dâu ba, chị đang nói gì thế?" Xuyên Tử và anh ba vừa đi vào đã nghe thấy chị dâu nói không dứt lời.

Chậc, đang chém gió lại bị người cắt ngang. Tô Niên Niên cũng không có vẻ gì là lúng túng, chậm rãi nói:

"Chúng tôi đang thảo luận về cách kiếm tiền."

Xuyên Tử hiện cũng là kẻ mê tiền, người càng có nhiều tiền trong tay lại càng thích tiền, vừa nghe thấy cách làm giàu, anh ấy hào hứng nói:

"Chị dâu ba, chị mau nói cho em đi, chúng ta cùng nhau làm giàu."

Vừa nãy còn chưa nghĩ ra, giờ vừa nghe anh ấy nói, Tô Niên Niên đã nghĩ ra được một cách rất hay, hai người Hàn Thanh Minh bán đồ càng ngày càng thuần thục, giờ còn bắt tay với một nhân viên trong chính phủ, nếu bốn người bọn họ có thể hợp tác với nhau, cô sẽ làm quần áo còn bọn họ bán hàng.

Ừ, Tô Niên Niên tỏ vẻ như cao thâm gật đầu, thuận tay sờ soạng chiếc cằm không có râu của mình, cách này rất hay. Dù sao đàn ông đi ra ngoài cũng tiện hơn phụ nữ các cô đi ra.

Nhưng cô ngẫm lại thấy cũng không được cho lắm, lúc trước hai người bọn họ không hay bán sản phẩm dành cho phụ nữ, giày có size, khăn lụa gì đó không cần phải thử, nhưng quần áo không thể thử tại chỗ.

Tuy cô không muốn nghĩ xấu cho người ta, nhưng nhỡ chẳng may bọn họ cầm đi thử không trở lại thì sao. Xét cho cùng, hai người bọn họ cũng là đâu cơ trục lợi, chuyện này lại không thể nói lý, quan trọng nhất là, hiện tại người ta bắt quan hệ nam nữ rất nghiêm, nếu bị bắt chắc chắn sẽ phải chết.

Không được không được, vẫn nên ủy thác cho Lục Vi Vi đi.

Ba người thấy Tô Niên Niên hết gật đầu rồi lại lắc đầu, còn tưởng là có chuyện gì.

Tô Niên Niên không giấu Hàn Thanh Minh chuyện mình làm quần áo, Xuyên Tử cũng biết chuyện này, cô phân tích suy nghĩ của mình cho bọn họ nghe.

Hàn Thanh Minh không nói gì, anh vốn không thích tiếp xúc với phụ nữ, cũng may hiện tại hầu hết những thứ anh Lý mang tới là rượu thuốc lá, đó là mặt hàng khan hiếm, ai bảo thời buổi này người ta có nhu cầu tặng quà nhiều, những nhân viên công chức hoặc người làm trong xưởng đều có nhu cầu tặng quà, hoặc những người không có nhu cầu tặng quà, dự trữ sẵn ở nhà cũng không sai.

Xuyên Tử đau khổ nghĩ, anh ta còn muốn kiếm thêm tiền để cưới vợ.

Thời tiết dần trở nên ấm áp, băng trên sông tan chảy khiến trẻ con trong thôn mất đi một chỗ vui chơi. Lúc mới nhìn thấy đám trẻ con trượt ở trên mặt băng, Tô Niên Niên còn rất lo lắng, nhưng thấy cha mẹ người ta đều đã quen, cô cũng không tiện nói gì, dù sao cô có nói bọn trẻ cũng không nghe, đứa này còn cứng đầu hơn đứa kia.

Nhân lúc việc đồng áng chưa nhiều, Tô Niên Niên tranh thủ làm quần áo, ngày nào Lục Vi Vi cũng tới báo cáo kiểm tra.

Cô ấy cũng hỗ trợ rất lớn, Tô Niên Niên làm quần áo ít nhất phải biết kích cỡ của người khác. Cô ấy có thể mô tả khái quát về dáng người của người đó.

Lục Vi Vi lại cảm giác như mình đang hưởng thụ, chỉ cần nhìn những chi tiết Tô Niên Niên vẽ, cô ấy đều cảm thấy đẹp