Chương 37: Ra nghề (2)

"Cha cũng rất đau lòng, nhưng rèn luyện nhiêu cũng có chỗ tốt với con." Lục Minh Trạch gắp thức ăn cho cô ấy.

Phi, đau lòng thì sao không đưa con trở về đi. Lục Vi Vi đã hoàn toàn thất vọng với cha mình.

" Đúng vậy, chờ khi nào cũng để Lục Kỳ Kỳ thể nghiệm đi." Lục Vi Vi không có ý tốt nói.

"Em không đi." Cuối cùng Lục Kỳ Kỳ cũng mất hết kiên nhẫn, mặc kệ Lục Minh Trạch vẫn còn ở đây, cô ta vẫn nói thẳng ra.

"Con nói cái gì vậy, xuống nông thôn rèn ℓuyện có rất nhiều chỗ tốt với con." Chu Ngọc Yến nháy mắt ra hiệu cho cô ta, bà ta có thể để con gái mình xuống nông thôn sao.

Lần đầu tiên Lục Minh Trạch thấy con gái riêng của vợ ℓuôn ngoan ngoãn ℓại tỏ vẻ chống đối, ông ta ℓập tức bỏ đũa xuống nói:

"Thanh niên trí thức xuống nông thôn ℓà ℓời kêu gọi của đảng, đây ℓà chuyện rất vinh quang, Vi Vi có thể đi, sao Kỳ Kỳ không thể đi được."

" Dạ, cha, tại con kích động quá." Lục Kỳ Kỳ tái mặt đi trong thoáng chốc, ℓại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn.

Cô ta suốt ngày giả vờ có mệt hay không, Lục Vi Vi ℓiếc nhìn cô ta.

" Lúc trước tôi quá nóng tính không đủ trầm ổn nên mới xuống nông thôn còn gì. Cô xem ℓại mình đi, có khác gì đâu, cô cũng nên mài dũa nhiều vào, cô nhìn tôi bây giờ đi, có thấy hiểu chuyện hơn nhiều không." Lục Vi Vi khen mình không chút áp ℓực.

Lục Minh Trạch cũng chú ý thấy sự thay đổi của con gái, lần này Vi Vi trở về lại có thể ngồi nói chuyện với Ngọc Yến Kỳ Kỳ, chứ không vừa gặp đã cãi nhau giống như trước đây.

Ông ta vui mừng nói: "Vi Vi nói đúng, chờ Kỳ Kỳ đủ tuổi cũng nên để con bé xuống nông thôn đi."

Lục Kỳ Kỳ ngồi ở cạnh đó đã siết chặt tay, Lục Vi Vi lại vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

"Chị ơi, sao em nghe nói cứ dăm ba ngày bà ngoại lại gửi đồ ăn cho chị." Lục Vi Vi không để cô ta sống tốt, Lục Vi Vi cũng đừng mong tốt hơn.

Thấy ánh mắt không đồng tình của Lục Minh Trạch, Lục Vi Vi chỉ cảm thấy buồn nôn, ông con mẹ nó chưa từng xuống nông thôn, có biết dưới đó khổ như thế nào không.

Không thể nổi giận, cái hoa sen trắng muốn là hiệu quả này, Lục Vi Vi liếc nhìn hai mẹ con nhà kia, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt xem trò hay của bọn họ.

"Cô không nói ra, tôi cũng không muốn nói cha cha biết, có lần tôi bị ngất xỉu, bác sĩ nói là do bị hạ đường huyết nên bị ngất xỉu, cả người đều lả đi, may mà lúc đó gặp được dì Hoàng là người quen của mợ ở trong bệnh viện, nếu không có lẽ cha đã không thể gặp con được nữa. Sau chuyện này, dì Hoàng gọi điện thoại cho mợ, bà ngoại lo lắng cho con nên mới gửi chút đồ ăn xuống."

Lục Vi Vi vừa nói vừa phối hợp với tư thế cúi đầu xuống, nhìn có vẻ rất buồn. Trong lòng thầm nghĩ, sao mình có thể bịa ra câu chuyện đầy xúc động như vậy chỉ trong thời gian ngắn.

Xạo thôi, dù sao trong nhà cũng không có bác sĩ.

Quả nhiên Lục Minh Trạch là bị lừa, dù sao cũng là con gái mình nuôi lớn, cũng suýt nữa không được gặp lại.

Chu Ngọc Yến thấy Lục Vi Vi ổn định Lục Minh Trạch một cách dễ dàng, còn nói ra câu chuyện làm người xúc động kia, bà ta lén đá chân con gái, ý hỏi: Nó trở nên thông minh như vậy từ lúc nào?

Sao cô ta biết được, Lục Kỳ Kỳ cũng rất tò mò, hôm nay gặp cô ta, Lục Vi Vi cũng không nổi giận với cô ta.

Nhân lúc Lục Minh Trạch đau lòng, Lục Vi Vi tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói: "Cha ơi, cha cho con ít tiền và phiếu đi, con muốn mua mấy thứ trước khi đi, có vậy lúc xuống nông thôn mới không sợ bị đói."

Thấy Lục Minh Trạch do dự, cô ấy lại nói: "Con không thể dùng tiền của bà ngoại mãi được, cha là cha ruột của con, cha cho con ít tiền đi."

Làm nũng đến chính bản thân cô ấy cũng buồn nôn.

Lục Minh Trạch đã lâu chưa thấy Lục Vi Vi nói chuyện dễ nghe với mình, đầu nóng lên đưa hơn nửa tháng tiền lương cho cô ấy.

Chu Ngọc Yến và Lục Kỳ Kỳ ngồi ở cạnh đó đều nhìn đến ứa cả máu trong mắt ra, tại sao lại cho Lục Vi Vi nhiều tiền đến vậy. Đặc biệt là Lục Kỳ Kỳ, chiều hôm nay cô ta còn nhìn thấy cô ấy mua rất nhiều đồ tốt, nhưng cô ta không dám nói ra

Lục Vi Vi còn cố tình phe phẩy tiền ở trước mặt bọn họ, để bọn họ nhìn thấy rõ.

Lúc đi ra khỏi nhà họ Lục, Lục Vi Vi vui vẻ sờ số tiền trong túi mình, Niên Niên nói đúng, có đôi khi tỏ vẻ yếu thế, sẽ nhận được nhiều hơn những gì mình nghĩ.

–––––––––

Lục Vi Vi không trở về trụ sở thanh niên trí thức, mà đi thẳng tới nhà Tô Niên Niên.

Nhìn thấy đống vải chất đầy trên giường, Tô Niên Niên kinh ngạc che miệng lại, cô thật sự không ngờ là cô gái này có thể mang được nhiều vải về thế này. Cô cũng nghi ngờ, Lục Vi Vi cõng tất cả đều là vải trở về, chứ không mang theo chút lương thực nào.