Chương 35: Hoa sen trắng (2)

Trong lòng tức giận, buổi tối cô ấy tức giận ăn thêm hai bát cơm.

Trong chuyến về nhà lần này, Lục Vi Vi tiêu khá nhiều tiền, cũng muốn mua không ít đồ. Cô ấy đến nhà Niên Niên không thấy cô dùng kem bông tuyết hay kem dưỡng ẩm, đã sớm muốn mua đưa cho cô.

Bà Mạnh vừa nghe thấy Lục Vi Vi nói muốn đi ra ngoài mua đồ, đã vội bảo cháu nội đi cùng, chứ cháu nội suốt ngày ở nhà không đọc sách thì cũng nghiên cứu quần áo, đã sắp ngu người rồi. Với lại cháu nội và cháu ngoại không hợp nhau, coi như tạo điều kiện cho hai đứa bồi dưỡng tình cảm.

Lúc biết mình phải đi ra ngoài cùng người kia, ánh mắt cả hai nhìn nhau đều tràn đây ghét bỏ.

Đặc biệt là Lục Vi Vi cứ luôn miệng nói mua cho Niên Niên cái này, mua cho Niên Niên cái kia, càng khiến Mạnh Dư An ghét bỏ hơn.

"Chị, tại sao chị lại trở về?" Lục Kỳ Kỳ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Vi Vi ở hợp tác xã cung tiêu, cô ấy nên ở nông thôn mới đúng chứ.

"Đừng gọi tôi là chị, mẹ tôi chỉ sinh có một mình tôi thôi." Lục Vi Vi cũng không thèm quay đầu lại, phiền phức thật đấy, đi mua đồ cũng có thể gặp phải đóa hoa sen trắng này.

Từ "Hoa sen trắng" này là do Niên Niên dạy cô ấy, mới đậu cô ấy còn không hiểu, loại người xấu xa như Lục Kỳ Kỳ sao xứng với thứ đẹp đẽ như hoa sen trắng, nhưng sau khi nghe Niên Niên giải thích cho cô ấy, cô ấy cảm thấy cái từ này như được dành riêng cho Lục Kỳ Kỳ.

Lại tới nữa rồi, Mạnh Dư An nghĩ chưa đầy một phút nữa ℓà hai người sẽ xé nhau, chủ yếu ℓà Lục Vi Vi xé, còn Lục Kỳ Kỳ đứng ở cạnh đó giả vờ vô tội.

"Chị, tại sao chị trở về lại không trở về nhà? Cha vẫn nhắc tới chị suốt." Lục Kỳ Kỳ làm ra vẻ muốn tốt cho cô ấy.

Phải nhịn xuống, đêm hôm qua mới ăn thịt.

Mọi người xung quanh đều nhìn sang, có người chỉ nghĩ là cô gái trẻ tuổi không nghe lời, người tâm tư đen tối sẽ nghĩ Lục Vi Vi đi lêu lổng bên ngoài.

"Cô đang nói cái gì đấy, tôi đến nhà bà ngoại thì làm sao, cô nói như kiểu tôi không về nhà vậy." Cô ta muốn để người khác hiểu lầm cô ấy đúng không, đúng là hành động của hoa sen trắng.Mạnh Dư An vừa nghe đã hiểu được mục đích của Lục Kỳ Kỳ, nhưng không ngờ là Lục Vi Vi cũng hiểu.

Lục Kỳ Kỳ bối rối không hiểu gì, đáng lẽ Lục Vi Vi phải mắng cho cô ta một trận, sau đó nói là không thèm trở về nhà chứ.

"Không phải, chị, em không có ý đó, mấy hôm trước em còn bảo cha gửi cho chị ít đồ, nhưng chắc cha bận quá nên quên mất."

Bà đây thèm vào mấy thứ rác rưởi đó.

"Tôi đã xuống nông thôn được mấy tháng rồi, còn chưa nhận được một thứ nào do cô gửi, chẳng lẽ cô không biết nên gửi đi đâu à." Không đợi Lục Kỳ Kỳ đáp lại, Lục Vi Vi đã nói tiếp: "Lúc đi tôi đã nói địa chỉ cho cô rồi cơ mà. Lúc trước xuống nông thôn, đáng lẽ tôi không có tên trong danh sách, nhưng cô và mẹ cô cứ nói với tôi là xuống nông thôn tốt biết bao, khuyến khích tôi thử đi. Còn nữa, mẹ cô suốt ngày bảo cha tôi là phải để tôi được rèn dũa, nếu không tính cách không tốt sẽ không ai thèm lấy, vì vậy cha tôi mới đồng ý để tôi xuống nông thôn. Nếu không, tôi cũng không đi được."

Muốn đi theo con đường của hoa sen trắng đúng không, cô ấy sẽ kiến cô ta không còn đường để đi.

Nghe xong những lời này, ánh mắt của mọi người ở hợp tác xã cung tiêu đều thay đổi, đây rõ ràng là mẹ ghẻ vào cửa ngược đãi con gái do vợ cũ để lại mà, chứ làm gì có người mẹ ruột nào để cho con mình xuống nông thôn. Cô gái này cũng ngốc quá cơ, sao lại nghe theo lời mẹ ghẻ nói chứ.

Lục Kỳ Kỳ cũng cảm nhận được sự khác thường, nhưng cô ta muốn cứu vãn lại đã không còn kịp nữa, ai biết được giờ đầu óc của Lục Vi Vi lại tốt lên, chứ bình thường Lục Vi Vi đã sớm ầm ĩ ném đồ gây chuyện với cô ta rồi bỏ đi.

Mạnh Dư An cũng kinh ngạc, cô gái tên Tô Niên Niên kia giỏi thật đấu, có thể dạy được đứa đầu gỗ như Lục Vi Vi thành tài, có cơ hội cô ấy phải gặp cô mới được.

"Đúng rồi, nhớ nói với cha tôi là tối hôm nay tôi về nhà." Hiếm khi trở về nhà một lần, không lừa lấy ít đồ của Lục Minh Trạch thì sao cô ấy có thể yên tâm rời đi.

Lục Vi Vi nói xong cũng xách đồ rời đi, Mạnh Dư An theo phía sau.

Lục Kỳ Kỳ ở phía sau muốn nói gì đó lại không có cơ hội nói, cô ta tức giận đỏ rần mặt lên.

"Không biết Tô Niên Niên là người như thế nào nhỉ?" Có thể khiến người vừa gặp hai mẹ con nhà kia đã tức giận đến mất não như Lục Vi Vi nói ra được những lời có đầu óc, chứ như lúc trước là cô ấy đã chửi ầm lên rồi.

"Chị muốn làm gì." Mãi cô ấy mới gặp được một người bạn tốt như vậy.