Chương 14.1: Chuyện bảng điểm (1)

Sáng hôm sau, sau khi kết thúc lớp tự học, lớp trưởng Lý Lệ Trân nhận được bảng điểm từ thầy Nghiêm, vênh váo tự đắc dán tờ A4 kia lên bảng thông báo phía trước lớp học.

Lần này cô ấy lại là người đứng đầu lớp!

Lý Lệ Trân đắc ý ở trong lòng nghĩ, tiếng anh 132 điểm, toán 148 điểm, thầy Nghiêm anh tuấn với thầy Bạch lại ở trước mặt cả lớp khen ngợi cô ấy, ngẫm lại bức tranh kia, tâm trí cô ấy liền không hỏi hướng về phía trước, có vô số con nai con không ngừng chạy loạn trong ngực cô ấy, càng nghĩ càng hưng phấn, a a a a! Cô ấy kích động đến mức muốn nhắm mắt xoay tròn, nhảy nhót, bay qua ngân hà, cười điên cuồng ba tiếng!

“Này này này, mọi người đừng chen chúc!” Lý Lệ Trân vừa mới dán bảng điểm, các bạn học đang ngóng trông phía dưới liền giống như tê giác quá cảnh nhao nhao xông tới xem thành tích, thiếu chút nữa vắt cô ấy thành một cái bánh tương!

Tả Tả dẫn đầu vọt vào đám người, tay chân nhanh nhẹn đẩy một đám người ra. Cô ấy nhanh chóng tìm kiếm tên của mình trong danh sách, tuy rằng trong lòng đã đoán được, nhưng cô vẫn tự lừa mình dối người không ngừng thôi miên bản thân, hy vọng kỳ tích xuất hiện.

Không bao giờ có thể đứng ở phía trước được.

Cũng không phải ở giữa.

Không phải ở giữa.

Quả nhiên, lại ở....

Đứng thứ nhất từ dưới lên!!!!!!!

Cẩn thận nhìn thành tích các môn học, trái tim nhỏ của Tả Tả rơi xuống đáy vực.

Đối với môn ngữ văn, chính trị và địa lý miễn cưỡng mới đạt tiêu chuẩn, các môn học khác thấy như thế nào cũng đều mất mặt xấu hổ bởi con số.

Chết rồi!

Lần này cô ấy, trốn không thoát rồi.

Kỳ nghỉ hè nhất định sẽ bị cha cô ấy cho rằng mất hết mặt mũi áp giải đi tham gia《Nhật ký biến hình》rồi......

Ham ăn lười làm, cô ấy vừa nghĩ đến kỳ nghỉ hè không thể ra ngoài ăn uống vui chơi, trong nháy mắt liền cảm giác thế giới tối đen xuống.

Cô ấy bĩu môi, vẻ mặt uể oải, eo rũ xuống.

“Tả à, đừng đứng sững sờ thế, xem giúp tớ với Hoa Lê, đứng thứ bao nhiêu thế?” Bích Như ở bên ngoài đám người gân cổ họng hướng về phía đám người nhộn nhịp hô lên.

Tả Tả lấy lại tinh thần, lại quét mắt nhìn lên phía trên tên mình.

Thật đáng thương, là Bích Như, không thể nghi ngờ.

Lại nhìn lên phía trên, ơ?

Đứng thứ ba từ dưới lên không phải là tên của Hoa Lê.

Ánh mắt Tả Tả “vèo vèo vèo” từ dưới cùng bảng không ngừng di chuyển lên trên, ánh mắt cô trở nên cực nóng, cuối cùng, đem tầm mắt tập trung ở vị trí cách tên mình tương đối xa, lau mắt, không thể tin được xoay người nhìn Hoa Lê với vẻ mặt sợ hãi rống lên một tiếng:

“Hoa Lê, cậu, cậu......... Cậu......”