Chương 3: Được mua về

Lâm Ngọc toàn thân run rẩy, không biết tiếp theo bản thân sẽ phải đối mặt với cái gì. Trong lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng cô không dám chạy trốn, cô đang đói đến mức không còn sức lực làm sao có thể chạy thoát khỏi hai người đàn ông vạm vỡ này đây? Hơn nữa trời xa đất lạ, cô không biết đường thì có thể trốn đi đâu?

Nhìn những người đàn ông đã già hoặc là mù hoặc là mất tay đặt tiền vào trong tay bọn buôn người với khuôn mặt phấn khích, sau đó dẫn từng cô gái xinh đẹp đi với nụ cười, trái tim của Lâm Ngọc lại càng trùng xuống.

Rất nhanh, chỉ còn lại mỗi Lâm Ngọc. Những người đàn ông xung quanh nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ mặt ghét bỏ rồi lại háo hức nhìn hai tên buôn người, dường như muốn họ đem thêm vài cô gái từ trên xe xuống.

Hai tên buôn người không hài lòng xua tay: “Chỉ còn một người này, không cần thì thôi”

Người xung quanh bất động, cũng không rời đi, tiếp tục đứng nhìn.

“Tôi muốn, tôi muốn, cô gái này tôi muốn” Từ xa chạy đến một ông lão hơn sáu mươi tuổi, trong tay cầm một xấp tiền giấy, vừa chạy tới vừa kêu.

Ông già như vậy mua mình làm gì? Lâm Ngọc liền nghĩ tới những ông già biếи ŧɦái trên TV. Bây giờ không chỉ khuôn mặt, mà đến đôi môi của cô cũng tái nhợt.

Trong đám người truyền đến một tràng cười giễu cợt:

“ Ông Ngụy, ông mua về làm vợ hay là làm con dâu thế?” “Ông Ngụy, bớt làm điều ác, nhường cô gái này cho người khác đi!”...

Ông Ngụy không quan tâm đến họ, trả tiền rồi đưa Lâm Ngọc đi, phía sau truyền đến đủ loại tiếng cười nhạo. Lâm Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được, lớn tiếng khóc lên. Sau khi bị bắt cóc, cô luôn không ngừng kìm nén, chỉ dám âm thầm khóc.

Hiện tại có lẽ là cô đã kìm nén đến cực hạn rồi, cũng có thể là do cuối cùng cũng biết được số phận bi thảm của mình, cô đau lòng đến mức không chút e dè mà khóc. Dù sao đều đã như thế rồi, Lâm Ngọc nghĩ cùng lắm là bị đánh chết thôi.

“ Cô gái, đừng khóc, con đến nhà của ta còn hơn là đi theo những kẻ không lành lặn kia”. Nghe Lâm Ngọc đau lòng khóc, ông Ngụy dừng lại an ủi cô. Nhưng Lâm Ngọc không hề nghe thấy, chỉ nghĩ về số mệnh đau khổ của mình, từ nhỏ đã mất cha mẹ, người bà duy nhất yêu thương cô cũng ra đi rồi. Bây giờ còn bị bán tới nơi thôn làng hoang vu hẻo lánh này, không biết số phận những ngày sau của cô bi thảm tới cỡ nào nữa.

Cô cứ khóc mãi cho đến khi kêu lên một tiếng “ưm” rồi ngất đi.