Chương 20: Ai cũng có thể làm nhục nàng

"Đám nha hoàn kia làm sao vậy?" Tư Thanh Lam hỏi. Phía trước là một nhóm khoảng bốn năm người ăn mặc trang phục nha hoàn, xếp thành một hàng. Bên cạnh có một vị đại nương, trong tay bà ấy còn cầm một xấp giấy tờ.

"Không có gì đâu, chúng ta tiếp tục đi thôi phu nhân, lão phu nhân vẫn đang đợi người!"

Hoa đại nương vừa nói vừa lôi lôi kéo kéo nàng đi về phía trước, Tư Thanh Lam hết cách chỉ có thể bước theo.

Từ khi được gả đến Giang gia, Tư Thanh Lam vẫn luôn trầm lặng chỉ đi lại giữa Vĩnh Tâm Trai của nàng và Phúc An Viện của Giang lão phu nhân, những nơi khác và những người khác của tướng quân phủ nàng hầu như không tiếp xúc. Vậy mà hôm nay, viện trạch yên ắng của nàng lại có khách tới?

"Thanh Lam à, đã lâu như thế còn chưa từng tới chỗ ta chơi qua, hại cái thân già này phải tới tìm ngươi trước, nói xem nên phạt thế nào?" Bà ta vừa mới tiến vào, gặp được nàng liền làm ra vẻ như bị dọa sợ. "Ayya, cái này lần trước nhìn không rõ, ta đâu biết nhìn gần lại xấu xí dọa người như thế, dọa chết ta rồi!"

Người tới chính là Linh di nương, bà ta năm này cũng chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, nếu xét về vai vế thì chính là trưởng bối, cũng được coi là kế mẫu của Giang Hải nhưng xét về tuổi tác thì còn kém hắn không ít. Nghe nói Linh di nương này vốn là một ả đào hát tại Xuân Vinh lâu được Giang lão tướng quân quá cố đưa về giữ lại bên người, còn hại Giang phủ khi ấy một phen náo loạn, nhan sắc và dã tâm tuyệt đối không phải loại tầm thường.

Tư Thanh Lam còn chưa kịp mở miệng trả lời thì đã nghe thấy tiếng Hoa đại nương chen vào.

"Thứ cho nô tỳ nói thẳng, một di nương trong phủ sao có thể so với phu nhân dòng chính, cho dù là hậu bối cũng là được dùng kiệu lớn cưới về, chính là chủ tử, thân phận cách biệt cũng không tính là ít. Linh di nương đây, có đang quá phận? Dọa ngươi? Theo ta thấy, là phu nhân bị dáng vẻ thô thiển kia dọa mới đúng, hừ!"

Linh di nương tái mặt, vốn là muốn qua đây huênh hoang một phen lại không ngờ còn chưa kịp đứng vững đã bị người ta đẩy cho muốn ngã. Bà ta không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng.

"Đều tại ta lỗ mãng, phu nhân đừng để bụng." Lại nói.

"Tướng quân đã đi rồi?"

"Đã đi rồi! Thế nào, di nương vì sao lại hỏi chuyện của tướng quân?"

"Không có gì! Ta chỉ thuận miệng...lại đi sớm như vậy, không phải vừa mới trở về thôi sao!"

Bà ta cố gắng bày ra bộ mặt quan tâm hỏi han, thật ra lại đang mở cờ trong bụng. Theo phán đoán của Linh Cẩm, đều tại Tư Thanh Lam quá xấu đi mới khiến Giang Hải vừa thành thân đã lại liền muốn xuất chinh, rất có thể bọn họ còn chưa từng viên phòng. Nếu đổi lại là bà ta,...

Linh Cẩm liếc nhìn Tư Thanh Lam một lượt rồi lại nhìn đến bản thân. Tuy bà ta có lớn tuổi hơn nàng một chút, nhưng không phải vẫn nhỏ hơn Giang Hải à? Hơn nữa, bản thân xinh đẹp quyến rũ đến thế, nếu không phải bao lâu nay Giang Hải vẫn luôn ở ngoài, hai người chưa từng có cơ hội tiếp xúc thì hiện tại hắn đã trở thành nam nhân dưới váy bà ta rồi. Linh Cẩm không chút xấu hổ, thản nhiên thèm muốn hài tử của lão gia quá cố, hiện tại còn muốn làm khó làm dễ phu nhân hắn.

"Theo truyền thống trong phủ, thiếu phu nhân sẽ phải dành thời gian hai tháng đầu để học quản lý sổ sách sau đó sẽ liền được đưa đến quân doanh đoàn tụ với tướng quân và chỉ sau khi cấn thai mới được quay trở lại phủ."

Tư Thanh Lam hơi sửng sốt, điều này chưa từng có ai nhắc đến với nàng.

"Còn có chuyện như vậy sao?"

Hoa đại nương chậm rãi gật đầu tỏ vẻ đồng tình, vốn bà cũng không có ý giấu giếm, chỉ là chưa có cơ hội nói rõ với nàng.

"Đúng vậy! Đây là để đảm bảo Giang gia sẽ luôn có người thừa kế, phòng trường hợp đao kiếm trên chiến trường vô tình."

"Nhưng theo như ta thấy, nếu để Thanh Lam nhà chúng ta qua đó, sợ rằng rất lâu sau hoặc thậm chí sẽ không thể trở về mất, chi bằng..."

"Linh di nương, xin cẩn trọng lời nói. Sáng nay đã có mấy nha hoàn bị bán đi do lớn gan dám đàm tiếu chuyện của chủ tử. Theo ta thấy, di nương nên trở về viện của mình đóng cửa suy nghĩ một tháng thì hơn, tránh gây ra họa lớn vào thân."

Hoa đại nương điềm tĩnh nói, tuy giọng điệu rất chừng mực nhưng lời nào cũng đều mang theo ý đe dọa sắc lẹm như dao, bấy giờ Tư Thanh Lam đã hiểu lý do vì sao Giang Hải muốn để bà ấy bên cạnh nàng. Ngược lại, Linh Cẩm vô cùng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

"Ngươi chỉ là một đại nương nhỏ nhoi mà dám nói những lời đó với ta, ngươi cho rằng ta thật sự hạ tiện giống ngươi ư, sẽ không làm gì được ngươi?"

"Linh di nương, ta đã nhắc nhở bà thận trọng lời nói, không phải sao? Phu nhân, người cảm thấy thế nào?"

Tư Thanh Lam nãy giờ vẫn luôn cúi thấp mặt, tự nhiên bị nhắc tên liền giật mình. Nàng sao lại không biết người kia là muốn đến làm nhục nàng, nhưng bản tính nhút nhát đâu phải muốn đổi là đổi, mấy cái chuyện bị sỉ nhục này dường như nàng cũng quen rồi. Hoa đại nương không thấy nàng phản ứng, liền nhắc nhở.

"Phu nhân, người chính là nữ chủ nhân của Giang phủ!"

Tư Thanh Lam đỏ bừng mặt, bàn tay nắm chặt.

"Linh di nương cấm túc một tháng, nếu còn tái phạm ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế này nữa đâu! Còn không mau trở về đóng cửa suy nghĩ!"

*Truyện được đăng độc quyền tại truyenhdt.com. Thư Nhiễm xin cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả!