Chương 47

“Tôi chỉ thuận miệng nói chơi, không phải thật sự bị tôi nói trúng rồi chứ?” Tần Thượng có da mặt dày nhất trong ba đối tác của công ty JSY, Thẩm Hoài Việt không khỏi xanh mặt dọa cho anh ta sợ hãi.

“Đừng trách tôi không có cảnh cáo cậu, chỉ cần có liên quan đến Hoàn Tâm thì cậu không thể lấy ra để nói giỡn. Vừa rồi là lần cuối cùng, về sau nếu còn tái phạm thì đừng trách tôi không nói đến tình anh em.” Tần Thượng trước nay đều là chịu cứng mà không chịu mềm, Thẩm Hoài Việt cũng chỉ có thể mạnh mẽ đến cùng.

“Việc này cũng không khó, nhưng anh phải cho tôi một lý do.” Nếu Tần Thượng có thể quản được miệng của mình ở toà án thì tự nhiên Tần Thượng cũng là người có kỷ luật. Luật sư Thẩm đã nhắc tới tình cảm anh em nghiêm trọng như thế thì anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo. Nhưng anh đã quen với việc chiếm ưu thế không khoan nhượng ở trước tòa án nên anh cũng không dễ dàng từ bỏ.

“Hoàn Tâm còn là một đứa trẻ, chịu không được cậu rửng mỡ hù dọa.” Tuy rằng trong giọng nói của Tần Thượng mang theo vài phần vô lại không đạt mục đích không bỏ qua nhưng Thẩm Hoài Việt vẫn có thể đối phó mà không thay đổi sắc mặt.

Nhưng, Luật sư Tần cũng không dễ lừa gạt như thế: “Vẫn là một đứa trẻ sao? Lý do này cũng thật tuyệt! Chỉ tiếc, tôi quen biết cậu không phải mới hai ba ngày, loại chuyện vô nghĩa này cậu vẫn nên giữ lại để lừa mình dối người đi. Cậu có ý gì đối với đứa trẻ kia, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay.”

Trung bình cứ hai tuần Luật sư Tần lại thay đổi bạn gái một lần. Điều đó thực sự không lãng phí khi đối mặt với tình huống và phản ứng của anh đối với các vấn đề tình cảm rất nhạy bén.

“Vậy thì phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho tôi.” Chà, câu trả lời của luật sư Thẩm lúc này nghe như một sự đồng tình ngầm.

“Được rồi, có những lời này của cậu thì tôi biết nên làm như thế nào.” Cuối cùng, Tần Thượng chịu dạy dỗ huýt sáo rời đi, nói vậy có lẽ trong lòng anh cũng coi phản ứng của Thẩm Hoài Việt vừa rồi là ngầm chấp nhận rồi.

Sáng nay Thẩm Hoài Việt cũng có vụ án phải ra tòa, hơn nữa trên tay Tần Thượng còn có một vụ án tương đối khó giải quyết. Anh cũng không có lập tức trở về văn phòng của mình mà lôi kéo Tần Thượng và Lâu Tấn cùng nhau xác nhận chi tiết xử lý của hai vụ án này.

Dù sao thì đó cũng là khâu chuẩn bị cuối cùng trước khi ra tòa, tự nhiên tốn rất nhiều thời gian và sức lực. Chờ đến khi Thẩm Hoài Việt trở lại văn phòng của mình thì cô gái trẻ nào đó đã làm việc chăm chỉ hết cả tiếng đồng hồ rồi.

Vì phải ra hầu tòa nên hôm nay nên Diệp Hoàn Tâm đặc biệt chải đầu gọn gàng, còn mặc lại bộ lễ phục mà cô đã mặc khi tham gia cuộc thi diễn thuyết vào năm ngoái. Hơn nữa cô còn tập trung vào công việc bàn giấy, nhìn từ sau lưng thì không thể coi cô là một đứa trẻ nữa.

Nhưng loại cảm giác này cũng chỉ giới hạn ở sau lưng cô. Khi cô đột ngột quay lại và nhìn anh bằng đôi mắt to sáng long lanh theo thói quen, trong lòng Thẩm Hoài Việt vẫn không thể giải thích được mà hiện ra một cảm giác tội lỗi.

Để tay lên ngực tự hỏi, anh thật sự có thể đối phó với tiểu thiên sứ không giống người phàm này, anh thật sự ra tay được sao?

“Cháu đã phân loại các tài liệu sẽ được sử dụng tại tòa án và đánh dấu vào những vị trí quan trọng theo yêu cầu của chú. Khi nào chúng ta bắt đầu ra tòa hả?” Không thể không nói, Bạn học Diệp khôi phục năng lực thật sự đáng kinh ngạc. Tuy rằng lúc sáng sớm mới tới cô bị lời nói đùa của Tần Thượng làm cho rối loạn tinh thần, nhưng sau khi yên lặng đọc vài trang tài liệu thì cô nhanh chóng lấy lại sự tập trung.

“Vụ án của Tần Thượng bắt đầu lúc mười giờ rưỡi, từ nơi này đến toà án chưa đến năm km, mười giờ xuất phát cũng tới kịp.” Tuy rằng ngoài miệng anh thong dong bình tĩnh đáp lại, nhưng Thẩm Hoài Việt vẫn không hề rời mắt khỏi Diệp Hoàn Tâm. Không hiểu sao khi anh nhìn cô như vậy, anh luôn có loại cảm giác trẻ con trộm mặc quần áo của người lớn.

“Làm gì nhìn cháu như vậy? Hôm nay cháu ăn mặc như vậy có vấn đề gì sao?” Sau vài ngày thân thiết, hai người dần dần nảy sinh hiểu biết ngầm nào đó. Diệp Hoàn Tâm vẫn nhạy cảm nhận ra trong ánh mắt ai đó có gì khác thường.

“Loại trang phục chuyên nghiệp quá chỉnh tề này nên mặc sau khi cháu trở thành nhân viên pháp lý chính thức. Nói thật, chú nhìn không quen với việc cháu mặc như thế này.” Thẩm Hoài Việt vẫn thiệt tình coi Hoàn Tâm là người một nhà nên mới có thể nói thẳng với cô mà không cố kỵ. Anh lại không nghĩ rằng cô gái ngốc nghếch này đã giải thích khác về lòng tốt của anh.

“Chú đang muốn nói cháu mặc như thế này là phùng má giả làm người mập sao?” Ngoài việc muốn ăn mặc trang trọng hơn vì sắp ra tòa, hôm nay Diệp Hoàn Tâm thực sự có những cân nhắc khác khi cô ăn mặc như thế: Cô không muốn bị chú tư coi như là một đứa trẻ! Nhưng bây giờ xem ra, suy nghĩ của ai đó hoàn toàn ngược lại với cô.

Cách diễn giải "kỳ quái" này đã làm Luật sư Thẩm gặp khó khăn: “Chú chỉ hy vọng cháu có thể là con người thật của mình. Học sinh nên giống học sinh. Không cần phải cố tình mặc vài bộ váy chững chạc theo ý muốn của người khác.”

“Chú không thích cháu ăn mặc như thế này sao?” Hiếm có cô gái ngốc nghếch nào lại có nút thắt trong đầu như thế. Cô đột nhiên hỏi một câu mà ngay cả bản thân cũng không thể cưỡng lại được.

Người có liên quan bị dọa ngốc, người bị hỏi đến cũng trở tay không kịp. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Luật sư Thẩm đã thực sự bối rối trước vấn đề đột ngột này.