Chương 46

Đáng tiếc là giờ đây con gái của ông đã là học trò cưng của đại luật sư Thẩm, muốn chờ cô tự chui đầu vô lưới hả? Khó rồi ——

“Làm sao có thể có bất kỳ điều gì nếu chuyện đã xảy ra? Con thực sự không thể trả lời ba câu hỏi này.” Nghe câu trả lời này, nó gần như là một bản nháp đã được viết sẳn từ trước.

Đối mặt với cô con gái ngày càng thông minh, Thẩm Hoài Thanh chỉ có thể âm thầm thở dài. Có thể bởi vì Hoàn Tâm là mối quan hệ mà Hoài Việt lo lắng sắp xếp để mang về cho Nhà họ Thẩm, hai người bọn họ giống như đặc biệt hợp ý. Thẩm Hoài Thanh càng ngày càng cảm nhận sâu sắc về điểm này sau khi nhớ lại những sự việc gần đây.

Một lần nữa, hai người đặc biệt hợp ý khi đồng thời tới sảnh tầng một của tòa nhà nơi đặt trụ sở của Công ty luật JSY.

“Chào buổi sáng Luật sư Thẩm.” Diệp Hoàn Tâm, người đã bị mắng vài lần vì vấn đề xưng hô, không cho người nào đó cơ hội sửa sai.

“Tuổi trẻ chính là tốt vậy, mỗi ngày đều dư thừa năng lượng như thế.” Tuy rằng Thẩm Hoài Việt chưa bao giờ cảm thấy qua ba mươi nên nhận là già, nhưng bởi vì thức khuya lâu ngày, so với cô gái Diệp Thanh Xuân mới mười tám tuổi, cho dù đó là tinh thần hay khí sắc thì anh đều thấp hơn một bậc.

Lúc này đã vào thang máy, Diệp Hoàn Tâm cũng có nhiều ít làm càn, cơ hồ là ngửa đầu dùng tay chỉ mắt anh không vui hỏi: “Tối hôm qua chú lại thức đêm phải không?”

“Thời gian chú đi ngủ luôn luôn là từ hai giờ sáng đến bảy giờ sáng. Tối hôm qua một giờ năm mươi phút sáng chú đã lên giường, không tính là thức đêm.” Mười mấy năm qua Thẩm Hoài Việt đã dưỡng thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi ở giờ này đều là chuyện hết sức bình thường, anh cũng không cảm thấy rạng sáng mới ngủ đã gọi là thức đêm.

Diệp Hoàn Tâm cau mày buột miệng thốt ra gần như không cần suy nghĩ: “Nhưng như vậy sẽ mau già lắm đó.”

Tuy rằng cái từ “già” này nghe có chút chói tai, nhưng nó không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Luật sư Thẩm một chút nào: “Định luật tự nhiên hoàn toàn không thể áp dụng đối với chú. Những người từng gặp chú năm năm trước nói chú cũng không thay đổi một chút nào, còn có người đoán chú chỉ có hai mươi sáu tuổi. Cho nên, vấn đề này cháu hoàn toàn không cần lo lắng.”

Thình lình bị đáp trả Diệp Hoàn Tâm lập tức liền choáng váng: “Cháu…… Cháu không có gì phải lo lắng.”

Ồ, quả nhiên đạo hạnh không đủ cao, vừa lơ đãng đã bị kéo xuống mương rồi.

Cô gái nhỏ tội nghiệp đã bị dọa cho cúi đầu, nhưng luật sư Thẩm bên này vẫn không thuận theo không buông tha như cũ: “Vừa rồi không phải cháu lo lắng chú thức đêm sẽ mau già sao?” Cái đề tài này thật sự chạm đến tim anh, không đùa nhưng thực xin lỗi chính mình.

Diệp Hoàn Tâm bị ép buộc đến nổi không còn cách nào khác đành phải từ bỏ. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nghiêm trang giáo huấn: “Cho dù chú đẹp trai trẻ trung không già, nhưng thức khuya cũng hại thân thể. Chú không phải dựa mặt ăn cơm, thân thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất.”

Hay cho một câu “Chú không phải dựa mặt ăn cơm”, lúc này đây đến phiên luật sư Thẩm bị đánh đến nổi không còn lời gì để nói.

Sau một hồi im lặng, anh mới nghe theo số phận của mình, bất lực thở dài: “Được rồi, bắt đầu từ tối nay, chú sẽ cố gắng hết sức để thay đổi giờ đi ngủ từ nửa đêm đến bảy giờ sáng. Bây giờ chắc cháu hài lòng rồi chứ?”

Anh lớn hơn cô cả một con giáp, quả thật nên biết quý trọng một thân thể khỏe mạnh.

Một giây trước Diệp Hoàn Tâm còn đang đứng đắn dạy bảo lập tức bị chặn lại không thể nói. Có nên quý trọng thân thể của chính mình hay không là việc của chính chú ấy, chú lại nghiêm túc hỏi cô có hài lòng hay không vừa lòng là có ý tứ gì?

Cũng may thang máy đã sớm đến tầng lầu nơi đặt trụ sở của văn phòng luật sư JSY. Sau khi cửa thang máy mở ra, mọi người lần lượt đến chào hỏi. Điều này xem như đã giúp cho Diệp Hoàn Tâm giải quyết vấn đề khó nhằn này.

Bởi vì buổi sáng phải ra tòa và đối thủ cực kỳ khó đối phó nên hôm nay luật sư Tần đến rất sớm. Anh nhìn thấy Thẩm Hoài Việt và đứa cháu gái nhỏ của mình xuất hiện từ xa, anh luôn nghĩ về WS và trong tiềm thức sinh ra một số liên tưởng không trong sáng: “Ồ, hai người đi cùng nhau khi tan sở, hai người không có sống cùng nhau đúng không?”

Rõ ràng cảm giác được Tần Thượng đang nói đùa nhưng Diệp Hoàn Tâm vẫn thật ngượng ngùng đỏ mặt xấu hổ, sau đó cô muốn chạy vội trở về khu văn phòng của mình, thuận tiện vội vàng vào làm.

Chờ đến khi đã hoàn toàn rời xa Tần Thượng, cô mới bỗng dưng phản ứng lại đây. Không nói đến vừa rồi Tần Thượng nói giỡn, cho dù anh ta thật sự nghĩ như vậy thì cô ở cùng một chỗ với chú tư, cũng không có gì đặc biệt đúng không. Nói cho cùng, về mặt cá nhân, cô phải kính trọng gọi anh một tiếng chú Tư, hơn nữa phần lớn thời gian anh chăm sóc cô đều là người bậc cha chú đối với hàng con cháu, bởi vì đùa kiểu này mà xấu hổ đỏ mặt thì có chút vớ vẩn thật.

Diệp Hoàn Tâm bên này đang âm thầm rối rắm thì bên kia đại luật sư Thẩm với vẻ mặt xanh mét đã túm lấy Tần Thượng nói không biết lựa lời vào một bên phòng nghỉ: “Khi nào thì cậu mới có thể sửa chữa vấn đề phát ngôn thiếu suy nghĩ của mình hả?” Có đôi khi Thẩm Hoài Việt thật sự hoài nghi tên Tần Thượng này có hai nhân cách. Ngày thường anh ta đứng đắn nghiêm túc ở trên toà án, biện hộ đều rất chuyên nghiệp. Tại sao vừa rời khỏi công việc tựa như thay đổi thành một con người khác, thích chọc vào nỗi đau của người ta. Anh ta bắt được ai liền chọc người đó, thật sự làm người ta đau đầu không thôi!