Chương 44

Bất kể Tiêu Nhiên nhà bà có đặt bao nhiêu tình cảm vào Hoàn Tâm thì cũng không thay đổi được một sự thật: Hoàn Tâm chỉ xem nó như là anh trai! Nếu như không thể thay đổi được điều này thì bà và ba của thằng bé có cố gắng thế nào đi nữa cũng đều uổng công.

"Được rồi, coi như là mẹ và ba con suy nghĩ không chu đáo, sau này cũng không cần nhắc đến chuyện này nữa." Sau khi tỉnh táo nhận ra điều này, Lâm Nhược Lan cũng dần dần mất đi sự háo hức.

"Vậy mẹ và ba có thất vọng về con không?" Tuy rằng ba mẹ đối với mình vẫn luôn thương yêu cưng chiều, nhưng dù sao cũng không thay đổi được thân phận con gái nuôi của mình. Do vậy Diệp Hoàn Tâm mới vô cùng coi trọng cách nhìn của ba mẹ.

"Đức bé ngốc này, do ba mẹ không suy nghĩ đến sự khó xử và băn khoăn của con trước, làm sao con có thể có ý nghĩ như vậy." Nếu nói một chút thất vọng cũng không có là nói dối, nhưng tuyệt đối không phải là vì Hoàn Tâm không phối hợp, mà là cảm thấy sự việc trên đời này thật khó ngờ. Vì không để Hoàn Tâm lo lắng, Lâm Nhược Lan vẫn giấu kín tâm sự của mình.

Cuộc nói chuyện giữa Diệp Hoàn Tâm với mẹ tạm thời kết thúc ở đây, nhưng anh em ôn chuyện ở trong phòng sách trên lầu chỉ mới bắt đầu.

Trên thương trường, Thẩm Hoài Thanh là một con hồ ly giảo hoạt biết bày mưu tính kế, nhưng khi đối diện với anh em nhà mình lại không chút khách sáo mà trực tiếp đi vào thẳng vào vấn đề: "Em thấy sự sắp xếp của anh và chị dâu em về việc cố gắng để cho Hoàn Tâm và Tiêu Nhiên đến với nhau như thế nào?"

Đối mặt với sự dứt khoát của anh trai, Thẩm Hoài Việt cũng không úp mở: “Không phải là sự lựa chọn sáng suốt, thậm chí có thể sẽ phản tác dụng."

"Nói như vậy sau khi nói với con bé, em đã có được câu trả lời rõ ràng rồi hả?" Điều mà Hoài Việt nói có lẽ Thẩm Hoài Thanh cũng không phải không nghĩ đến, nhưng ông vẫn muốn biết thêm chi tiết.

"Theo như em suy đoán, nếu như Tiêu Nhiên không học ở trường đại học Z, Hoàn Tâm còn có thể đăng ký thi vào khoa luật của trường đại học Z. Nhưng vì có Tiêu Nhiên ở đó, sự sắp xếp tỉ mỉ của anh và chị dâu sợ rằng chỉ có thể uổng công. So với làm con dâu nhà họ Thẩm, con bé vẫn thích hợp làm con gái của hai người hơn. Nếu như anh và chị dâu thực sự nghĩ cho Hoàn Tâm thì nên bỏ suy nghĩ này đi, để con bé và Tiêu Nhiên thoải mái như anh em." Suy nghĩ của Thẩm Hoài Việt chính là thực tế nhất, đồng thời cũng là niềm hy vọng thật lòng của anh. Từ đầu đến cuối, anh cảm thấy trách nhiệm của mình đối với Hoàn Tâm lớn hơn cả anh trai và chị dâu. Anh quan tâm đến hạnh phúc và vui vẻ của Hoàn Tâm hơn bất cứ người nào khác.

"Vậy... bản thân em có suy nghĩ như thế nào về Hoàn Tâm?" Vừa nãy trên gương mặt của Thẩm Hoài Thanh vẫn còn sự quyết đoán đột nhiên lại trở nên có hơi do dự, nói chuyện cũng hiếm khi ấp úng.

"Con bé là trách nhiệm của em, năm năm trước cũng thế, sau này cũng vẫn như thế." Câu trả lời của Thẩm Hoài Việt nghe thì có hơi không đúng nhưng lại hoàn toàn phù hợp với sự thật.

Sau khi nghe qua, Thẩm Hoài Thanh không biết nên phản ứng như thế nào. Ý nghĩa bao hàm của từ trách nhiệm quá sâu và quá rộng, ông muốn hỏi rõ chi tiết nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa, cho dù ông hỏi đúng ý thì cũng không chắc chắn có thể nói lại miệng lưỡi của luật sư.

Ngây người hồi lâu, Thẩm Hoài Thanh với vẻ mặt thâm trầm thở dài nói: "Nói cho cùng, Hoài Tâm cũng do em mang đến. Em quả thật nên có trách nhiệm đối với cuộc sống của con bé hơn so với anh và chị dâu em. Em có tấm lòng này, anh và chị dâu em cũng có thể ít lo hơn."

"Anh có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Cho nên, sau này cũng mong anh và chị dâu đừng tự quyết định giúp con bé một số việc và cũng đừng kéo em xuống nước." Nghĩ đến phản ứng của Hoàn Tâm lúc trưa, Thẩm Hoài Việt vẫn còn hơi sợ hãi. Anh thật sợ con bé này quá thù dai, sau này sẽ thường xuyên nhắc đến chuyện này.

"Yên tâm, sau này người xấu này nên để anh và mẹ con bé làm, em chỉ cần đóng vai ủng hộ và an ủi con bé. Trong nhà nhiều người như vậy, chỉ có em là biết cách ăn nói. Hơn nữa tuổi tác chênh lệch nhau cũng không nhiều, em nói một câu là có tác dụng hơn so với người khác nói mười câu." Thẩm Hoài Thanh đúng là cưng chiều đứa con gái nuôi Hoàn Tâm này như là bảo bối, ông không hy vọng cô gái nhỏ có cảm giác bị cô lập.

Đối với hai chữ trách nhiệm mà Hoài Việt vừa mới nói, trong lòng Thẩm Hoài Thanh quả thật mơ hồ và có hơi lo lắng. Nhưng ông vẫn bằng lòng tin tưởng Hoài Việt đối với Hoài Tâm chỉ là quan tâm và yêu mến đơn thuần của bậc cha chú đối với hàng con cháu và một chút áy náy xuất phát từ nhân đạo. Những chuyện ông nghĩ cũng không dám nghĩ đó chỉ có thể tiếp tục giữ kín bí mật ở dưới đáy lòng.

Ba và chú Tư ở trong phòng sách đã một tiếng đồng hồ, Diệp Hoàn Tâm vẫn còn có chuyện muốn nhờ chú Tư. Cuối cùng cô vẫn nhịn không được chạy đi gõ cửa: “Ba, dì Nghiêm mới vừa hỏi bữa khuya ba muốn ăn gì." Có điều, trước khí thế của ba, cô cũng không dám trực tiếp nói tìm chú Tư có chuyện mà thông minh mượn cái cớ khác.

"Con bảo dì ấy xem rồi chuẩn bị, ba còn có chút việc chưa làm xong, khoảng chín giờ rưỡi mới xuống. Con giúp ba đưa chú Tư đi ra ngoài." Có lẽ Thẩm Hoài Thanh cũng đoán được Hoàn Tâm đột nhiên chạy đến gõ cửa hỏi ông bữa khuya muốn ăn gì chắc chắn là có dụng ý khác nên cũng vui vẻ mà thuận nước đẩy thuyền.

"Dạ." Diệp Hoàn Tâm đang nghĩ tìm cớ gì để kéo chú Tư qua một bên thì sự sắp xếp của ba vừa đúng ý cô.