Chương 23

"Không sao, có lẽ thang máy đột nhiên xảy ra trục trặc. Không cần sợ, chú lập tức gọi điện thoại nhờ giúp đỡ." Thẩm Hoài Việt cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống bất ngờ như vậy, nhưng anh là đàn ông cao lớn mạnh mẽ, hơn nữa lúc này anh có thể cảm nhận rõ ràng thân thể mảnh mai đứng trước mặt anh đang sợ hãi run rẩy, là lúc cần anh bảo vệ, anh tuyệt đối không thể xuất hiện một tia hốt hoảng sợ hãi nào.

Bởi vì vào lúc nhỏ có một lần cô bị bắt cóc và bị nhốt ở trong cái rương đen suốt một ngày một đêm, Diệp Hoàn Tâm không những mắc chứng sợ ngồi máy bay ở mức độ cao mà còn mắc chứng sợ không gian kín rất nghiêm trọng. Đối mặt với tình huống đột ngột như vậy, một câu nói đơn giản "không cần sợ" không đủ để cô an tâm, lúc này cô cần sự giúp đỡ và bảo vệ thiết thực hơn.

Vì vậy, lúc Thẩm Hoài Việt gọi điện thoại cho Lâu Tấn nhờ giúp đỡ đã nhanh chóng phát hiện ra cánh tay nhỏ bé vẫn còn đang run rẩy đột nhiên quấn lấy phần eo của anh. Dưới sự tiếp xúc dịu dàng và cảm giác thỏa mãn cần thiết ở thời điểm nguy cấp xảy ra cùng lúc, máu từ trong ngực chảy ra trong nháy mắt dâng trào và xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Cảm giác kỳ diệu này cũng khiến anh khó mà mất khống chế, điện thoại đã kết nối nhưng anh không hề phát hiện.

Cuối cùng là Diệp Hoàn Tâm, người vừa mất hồn kịp thời nhắc nhở anh: “Điện thoại đã kết nối, hình như cháu nghe thấy có người đang tức giận."

Rõ ràng là đối phương chủ động gọi đến, điện thoại đã kết nối nhưng không có tiếng động gì. Người gặp phải loại chuyện này đều tức giận, luật sư Lâu không nổi trận lôi đình chửi thề xem như là đã kiềm chế.

"Thang máy số ba bị hư rồi, mình và Hoàn Tâm bị nhốt ở bên trong, cậu nhanh chóng tìm người quản lý qua đây xem thử." Sau khi hồi phục lại tinh thần, Thẩm Hoài Việt nhanh chóng trực tiếp nói rõ vấn đề trọng điểm. Tin tưởng sau khi nghe những lời này, Lâu Tấn bên đó cũng không có lý do gì mà tức giận với anh nữa.

Sau khi trả lời một câu "nhận được rồi", Lâu Tấn liền vội vàng cúp điện thoại. Mà lúc này, Thẩm Hoài Việt mới nhớ tới chế độ đèn pin trong di động có thể cung cấp đủ ánh sáng trong không gian nhỏ hẹp.

Ánh đèn màu trắng chói mắt đột nhiên rọi vào trong thang máy chật hẹp không tới hai mét vuông. Lúc này Diệp Hoàn Tâm mới nhận ra bản thân mình vừa mới làm chuyện điên rồ gì với chú Tư.

"Xin...xin lỗi." Sau khi ấp úng nói xong lời xin lỗi, cánh tay còn chưa hoàn toàn lấy lại cảm giác cũng rất tự nhiên trượt xuống từ trên người của Thẩm Hoài Việt.

Vào lúc này, đột nhiên Thẩm Hoài Việt có loại cảm giác muốn nhéo lỗ tai của mình. Việc anh mở chức năng đèn pin gì đó không những mất đi cảm xúc dịu dàng mà còn khiến cho cô gái nhỏ đỏ mặt xấu hổ.

"Tình huống đột ngột lúc nãy người bình thường ít khi gặp phải, cháu đột nhiên hoảng sợ luống cuống cũng rất bình thường, không cần để ý." Cảm giác cô thật sự sợ hãi, Thẩm Hoài Việt cũng không thể vì suy nghĩ riêng mà cắt đứt nguồn sáng. Bây giờ điều mà anh có thể làm là dịu dàng an ủi, khiến cô mau chóng thoát khỏi sự bối rối và sợ hãi.

"Lúc nhỏ cháu đã từng bị người ta bắt cóc, bị nhốt trong một cái rương đen suốt một ngày một đêm, cho nên...cháu rất sợ tối, cũng rất sợ bị nhốt ở một nơi vĩnh viễn không ra được." Diệp Hoàn Tâm là một đứa trẻ vui vẻ và lạc quan, cô đã sống sót sau cú sốc mất đi cha mẹ vào năm năm trước. Ký ức tồi tệ lúc ấu thơ không khiến cô đau khổ quá lâu, nhưng có những chuyện đã thực sự xảy ra, cho dù bị thời gian làm xói mòn cũng không thể xóa sạch tất cả. Ngay cả khi tình huống tương tự xảy ra lần nữa, những ký ức xa xăm đó vẫn bị vạch ra.

"Vậy...vừa nãy để cháu ôm như vậy, có làm cháu cảm thấy yên tâm hơn không?" Những chuyện trước kia của Hoàn Tâm, Thẩm Hoài Việt không biết rõ như thế nào, cho nên sau khi anh biết chuyện cũng vô cùng lo lắng.

Tuy rằng rất lúng túng và cũng có chút khó xử nhưng Diệp Hoàn Tâm vẫn thành thật gật đầu.

Sau đó, ngay khi cô vẫn còn băn khoăn có cần ngẩng đầu đối diện với anh hay không thì một cánh tay rắn chắc có lực đã ôm cô vào lòng.

"Không cần sợ, rất nhanh sẽ có người đến cứu chúng ta ra khỏi đây." Theo đó, dưới sự vỗ về dịu dàng và giọng nói nhỏ nhẹ của Thẩm Hoài Việt, thân thể mềm mại nho nhỏ của thiếu nữ cuối cùng không còn run rẩy nữa.

Sau khi do dự một chút, Thẩm Hoài Việt dứt khoát tắt chức năng đèn pin, cảm nhận cảm xúc dâng trào trong quá trình yên lặng tiếp xúc thân mật.

Việc bị nhốt trong thang máy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này, Lâu Tấn cũng không dám chậm trễ, rất nhanh anh đã tìm kỹ thuật đến nơi này để xử lý.

Khi đèn phía trên thang máy bật sáng, thang máy cũng hoạt động bình thường trở lại rất nhanh.

"Không có việc gì, không đến nửa phút nữa thì chúng ta có thể rời khỏi chỗ này." Vào lúc này, trong lòng của Thẩm Hoài Việt mới bình tĩnh trở lại.

"Ừm." Diệp Hoàn Tâm đáp lại chỉ một câu nhẹ nhàng "Ừm" .

Bóng tối hoàn toàn rời xa, cũng không cần lo lắng bị nhốt trong thang máy vĩnh viễn không ra được. Sự mập mờ dần dần nảy sinh dưới bầu không khí tĩnh lặng lại không hề tiêu tan đi.

Cho đến khi thang máy vững vàng dừng lại ở tầng B1, Thẩm Hoài Việt mới "đột nhiên bừng tỉnh", thì ra bàn tay phải của mình vẫn đặt ở trên vai Hoàn Tâm.

Anh hoàn toàn không nhận ra sự bất thường, nhưng tại sao khi không còn sợ hãi cô lại không chủ động đẩy anh ra?

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Diệp Hoàn Tâm đột nhiên có loại cảm giác "cuối cùng cũng hít thở được bầu không khí tự do trở lại". Vừa nãy có một bàn tay lớn vẫn luôn khoác ở trên vai mình đã nhanh chóng bị cô ném ra sau đầu: “Bây giờ mới có thể nói là thực sự không có chuyện gì rồi."