Chương 22

Nhưng nếu như cô thật sự có mong muốn thi vào trường đại học luật, sau này chắc chắn sẽ gặp phải những lời dạy bảo và chất vấn nghiêm khắc hơn những lời này. Nếu anh cứ một mực cưng chiều sẽ không tốt cho sự trưởng thành của cô.

Cho nên, cho dù trong lòng anh không nhịn nổi, anh cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng và kiềm chế, làm gì cũng coi như không nhìn thấy.

Tuy rằng tâm trạng đã không còn dâng cao nhưng Diệp Hoàn Tâm vẫn hoàn thành công việc mà luật sư Thẩm giao với hiệu suất cao: "Đã sửa lại dựa theo bản mẫu mà chú đưa, vui lòng kiểm tra lại."

"Đã qua tám giờ rồi, cũng sắp phải đưa cháu về." Sau khi nhận tài liệu, Thẩm Hoài Việt trực tiếp gửi cho Lâu Tấn, bước kiểm lại này cũng cho qua.

"Cháu vất vả làm lâu như vậy, ngay cả xem chú cũng không xem qua sao?" Bây giờ Diệp Hoàn Tâm có tâm trạng không tốt nên nhìn cái gì cũng không thuận mắt, cô cũng vô cùng để tâm vào chuyện vụn vặt.

Cô gái nhỏ mười tám tuổi, khi tức giận ở trước mặt người lớn mang theo chút ý nũng nịu, cô như vậy cũng làm cho trong lòng Thẩm Hoài Việt cực kỳ dao động. Vốn dĩ khóe môi anh mím chặt cũng dần dần trở nên dịu dàng: "Cháu mới vừa thi xong đại học, kỹ năng viết chắc chắn không tệ. Chú tin rằng cháu có thể dùng ngôn ngữ văn viết phân tích rõ ràng tình tiết vụ án một cách rất chính xác. Hơn nữa, bản báo cáo này còn có hai mục cần xác định, sớm nhất là ngày mai mới có thể nhận được tin phản hồi. Chú có thể đợi sau khi toàn bộ hoàn thành thì xét duyệt luôn một lần."

"Ừ." Tâm trạng của bạn học Diệp Hoàn Tâm tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nghe giọng điệu của anh đột nhiên trở nên dịu dàng, trong nháy mắt cô trở nên ngoan ngoãn.

Nhìn dáng vẻ cô ngốc nghếch đột nhiên gãi đầu, Thẩm Hoài Việt có loại cảm giác như trút được gánh nặng, anh ngừng một lúc mới đứng dậy sắp xếp: "Đi đến phòng trà tìm chút nước uống trước, chú đi chào hỏi Lâu Tấn, năm phút sau đợi ở trước cửa thang máy."

"Vâng." Sau khi trải qua những thâm trầm to lớn như đi tàu lượn siêu tốc, cuối cùng Diệp Hoàn Tâm cũng quay trở lại dáng vẻ ngây thơ và lanh lợi phù hợp với cô nhất.

Lâu Tấn cũng là người gấp gáp trở về nhà, khi Thẩm Hoài Việt đi qua chào hỏi thì anh đã bắt đầu xem bản phân tích tình tiết vụ án: "Vẫn là cậu có biện pháp, mới trở về mấy ngày mà đã dạy dỗ Dana có bài bản như vậy. Trước kia khi cô ấy cùng làm với mình cũng không viết qua báo cáo phân tích vụ án có tính logic như vậy."

"Bản báo cáo này không phải do Dana viết." Đừng nhìn Lâu Tấn bình thường cà lơ phất phơ không đứng đắn, kỳ thật bên trong anh cũng là người cực kỳ kén chọn. Trong công việc anh càng không dễ dàng khen người khác. Thẩm Hoài Việt có thể nghe thấy những lời đánh giá cao như vậy từ trong miệng anh, cũng cảm thấy tự hào trong lòng.

Lâu Tấn phản ứng lại rất nhanh: “Là cô gái nhỏ nhà cậu viết à?" Nhìn vẻ mặt anh đầy kinh ngạc, thật đúng là bị dọa không nhẹ.

Cô gái nhỏ nhà cậu?

Cách xưng hô đặc biệt này trong nháy mắt khiến cho gương mặt vẫn luôn lạnh lùng khi làm việc của luật sư Thẩm hiện lên nụ cười hài lòng thoải mái: “Cậu từ từ xem, sáng ngày mai báo cáo lại cho mình."

Nụ cười này của anh ngược lại khiến cho Lâu Tấn có chút không hiểu: “Người mình khen là cháu gái của cậu, cậu đắc ý cái gì?"

"Con tuấn mã này là do mình tìm ra, mình đương nhiên có quyền đắc ý." Thẩm Bá Nhạc đã nôn nóng muốn cùng con tuấn mã của anh chia sẻ tin tức tốt này, sau khi quăng ra một câu nói liền vội vàng rời đi.

Anh chỉ ở trong phòng làm việc của Lâu Tấn chưa đến ba phút, nhưng đợi khi anh đến gần hành lang, từ xa đã có thể nhìn thấy cô gái nhỏ nào đó đang bưng hai ly nước đi lòng vòng tại chỗ.

Cảm thấy có tiếng bước chân từ từ đến gần, Diệp Hoàn Tâm cũng rất nhanh phát hiện ra anh: "Lúc cháu đi vừa đúng lúc có người đang ép nước trái cây nên nhân tiện rót cho chú một ly."

Sau khi đến gần, Thẩm Hoài Việt nhận lấy nước ép nếm thử một ngụm trước, sau đó đột nhiên nói một câu không liên quan: "Chú cho rằng cháu vẫn còn đang giận chú."

"Cháu... cháu giận chú khi nào?" Lúc nói lời này, Diệp Hoàn Tâm vẫn có hơi chột dạ, mấy chữ cuối cùng chỉ sợ là có mình cô nghe rõ.

Uống xong nước ép, vừa đúng lúc thang máy đến, Thẩm Hoài Việt cũng không vội vàng trả lời mà đợi sau khi đi vào thang máy mới thoải mái cười: "Luật sư là một nghề vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp, khó tránh khỏi sẽ hình thành thói quen nghề nghiệp nghiêm túc quá mức. Một khi lên tòa án, người thân và bạn bè đều cần phải để qua một bên, chiếu theo pháp luật mới là quan trọng."

"Là cháu quá tùy hứng, quá trẻ con, không liên quan đến chú." Sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ, Diệp Hoàn Tâm đã không còn trách anh.

"Lúc chú vừa mới đi tìm Lâu Tấn, anh ta đã nhìn thấy báo cáo chỉnh sửa của cháu, hơn nữa anh ta đánh giá rất cao." Lúc này Thẩm Hoài Việt đã hoàn toàn chuyển sang mẫu nam thần ấm áp, giọng điệu nói chuyện dịu dàng đến mức làm người mê say.

Không sai, bạn học Diệp Hoàn Tâm lập tức trở nên lâng lâng: "Chú ấy khen cháu hả?"

Có điều, cô quên là trên thế giới này có một câu gọi là vui quá hóa buồn, đắc ý quá cũng sẽ nhận trừng phạt.

Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, thang máy đột nhiên ngừng lại, trước mắt Diệp Hoàn Tâm chỉ còn lại một mảnh tối đen như mực.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trong quá trình thang máy đi xuống đột nhiên ngừng lại, vẫn là lần đầu tiên Diệp Hoàn Tâm gặp phải loại chuyện này. Vì có loại cảm giác mất trọng lực, cộng thêm trước mắt tối đen như mực, cảm giác sợ hãi khó hiểu giống như thủy triều dâng lên rất nhanh. Cơ thể gầy yếu của cô lập tức căng thẳng, sau đó không thể tự kiềm chế mà run lẩy bẩy.