Có điều, bí mật này anh tạm thời chỉ có thể để dưới đáy lòng, vẫn không tính để bất cứ người nào biết.
Lần đầu tiên chính thức gặp mặt của Thẩm Hoài Việt và thân chủ tốn gần bốn mươi phút đồng hồ. Mà trong khoảng thời gian này không tính là dài cũng không tính là ngắn, Diệp Hoàn Tâm đã hoàn thành bản dịch của tất cả các phần được đánh dấu.
Vừa tra từ điển vừa gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, suốt thời gian bốn mươi phút này Diệp Hoàn Tâm vượt qua không dễ dàng. Chuyện mà cô muốn làm nhất sau khi làm xong chính là đứng dậy vận động xương cốt.
Chỉ là không nghĩ tới mới vừa đứng dậy thì trước cửa lại đột nhiên xuất hiện một bóng người xa lạ. Sau khi nhìn nhau một lúc, hai người chưa từng gặp nhau rất ăn ý cùng mở miệng hỏi: "Cô/Anh là ai?"
Theo như Diệp Hoàn Tâm, kiểu người có nề nếp như chú Tư sẽ không cho phép xảy ra việc có người không gõ cửa mà tự ý vào văn phòng của mình, cho nên đối với người đột nhiên xông vào cô mới kinh ngạc như vậy.
Mà theo như Lâu Tấn, người đang ngồi trong văn phòng của Thẩm Hoài Việt phải là anh ấy. Anh vừa vào cửa thì nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp như tiên nữ đang đứng trước bàn làm việc của anh ấy, có chuyện gì đang xảy ra?
Trong lúc Diệp Hoàn Tâm và Lâu Tấn đang ngạc nhiên nhìn nhau thì cuối cùng người chủ văn phòng này cũng lặng lẽ tới: “Hai người ở đây làm gì vậy?"
"Cô gái nhỏ này là ai? Tại sao cô ấy lại ở trong văn phòng của cậu?" Qua tốc độ phản ứng thì hẳn là Lâu Tấn vô cùng kinh ngạc.
Nghĩ đến sau này Diệp Hoàn Tâm thường xuyên xuất hiện ở văn phòng, suy nghĩ một hồi, Thẩm Hoài Việt vẫn quyết định nói thẳng với Lâu Tấn: “Cô ấy tên là Diệp Hoàn Tâm, con gái nuôi của anh trai mình, vừa mới thi đại học xong chưa có việc gì làm, đến chỗ mình làm việc vặt để gϊếŧ thời gian."
"Nếu là con gái nuôi của anh trai nhà cậu, vậy cậu được gọi là chú. Chẳng phải mình cũng theo cậu là bậc cha chú sao?" Tuy rằng Lâu Tấn đã là một người đàn ông trưởng thành ba mươi mốt tuổi nhưng bị một đứa con gái vừa học xong cấp ba kêu anh là chú, chuyện này anh vẫn khó có thể tiếp nhận được.
Thẩm Hoài Việt gật đầu tỏ vẻ ngầm đồng ý, sau đó anh vòng qua Lâu Tấn đi thẳng đến trước mặt Diệp Hoàn Tâm: “Dịch như thế nào rồi?"
"Đều làm xong rồi, chú xem thử có vấn đề gì không." Dù sao thời gian gấp gáp, hơn nữa phần lớn đều là thuật ngữ chuyên ngành chưa từng gặp qua, trong lòng Diệp hoàn Tâm vẫn có chút không chắc.
Sau khi nhận lấy tài liệu xem lướt qua, luật sư Thẩm rất hào phóng khen hai chữ: "Rất tốt." Ở một vài chỗ sắp xếp ngữ pháp quả thật còn giỏi hơn anh. Xem ra cô nhóc sai vặt không cần trả thù lao này thật không tồi.
"Vậy… Bây giờ cháu có thể tan ca về nhà trước được không?" Diệp Hoàn Tâm muốn đến nhà Duyệt Phỉ giúp đỡ Mẫn Huyên, cũng không tính ở lại đây lâu.
"Chú chưa tan ca mà cháu dám đi sao?" Không thể không nói, luật sư Thẩm khi đang trong trạng thái làm việc thật không phải là không biết cảm thông!
Lâu Tấn bị bỏ quên hồi lâu lúc này mới nhớ đến mục đích đến đây: "Muốn tăng ca cũng phải ăn cơm trước, công việc bỏ sang một bên, mình mời hai người đi ăn tối."
"Vừa mới tiếp nhận vụ án lớn, không có rảnh để đi ra ngoài ăn cơm." Thẩm Hoài Việt vừa nghiêm túc ngắt lời, vừa lấy ra một tờ bìa màu từ trong cặp kẹp tài liệu trên bàn đưa cho Diệp Hoàn Tâm: “Nhà hàng này ở lầu ba của tòa cao ốc, cháu đi mua mấy phần cơm hộp mang về đây, quẹt thẻ của chú."
Hu hu, quả nhiên là đến làm việc vặt mà, việc mua bữa ăn tối cũng phải làm.
Tuy rằng trong lòng cô có chút oán giận nhưng Diệp Hoàn Tâm vẫn ngoan ngoãn nhận lấy tấm thẻ của người nào đó đưa đến trước mặt: “Trong tờ rơi quảng cáo nhiều món như vậy, làm sao cháu biết chú muốn ăn gì?"
Nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ nào đó giống như không muốn, Thẩm Hoài Việt lại nghĩ ra ý xấu, suy nghĩ một lát mới mở miệng: “Chú muốn một phần cơm xào hải sản, không lấy sò điệp, không lấy hành, một ly cà phê mocha, tỷ lệ sữa tươi và socola là hai trên một, kem sữa tươi và quế đơn mỗi loại là ba phần tư muỗng."
Lần này Diệp Hoàn Tâm xem như hiểu rõ rồi, người này vốn cố tình gây khó dễ! Rõ ràng là đang bắt nạt cô!
Vì lời nói ứng biến của mình “chỉ cần chú đồng ý tiếp nhận vụ án của mẹ Mẫn Huyên thì cháu sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho chú” mà bây giờ Diệp Hoàn Tâm cũng chỉ có thể “cắn răng nuốt lệ” ngoan ngoãn trả lời: “Cháu đi đây.”
“Lúc nãy chú nói nhiều như vậy, cháu không cần ghi chú lại sao?” Nghe thấy giọng điệu của người nào đó dường như anh cũng cảm thấy những yêu cầu vừa nãy của mình có hơi quá kén chọn.
“Không cần, cháu nhớ bằng đầu là được.” Hơn hết, từ nhỏ Diệp Hoàn Tâm đã có năng lực nhìn qua và nghe qua là nhớ thì ghi nhớ những yêu cầu này hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đương sự bằng lòng nén giận nhưng người ngoài vây xem ở bên cạnh thì có chút không nhịn được: “Không phải cậu đang bắt nạt con gái của người ta sao, cho dù đến để làm không công thì cũng không thể gây khó dễ với con gái nhà người ta như vậy được. Tuy rằng không có quan hệ máu mủ thì tốt xấu gì người ta cũng gọi cậu một tiếng chú rồi!”
Luật sư Lâu hiếm khi có tinh thần chính nghĩa nhưng Thẩm Hoài Việt lại ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của anh ta để tiếp tục sai bảo cô gái nhỏ đang lo lắng và rõ ràng có uất ức cũng không dám lên tiếng: “Người này là Lâu Tấn, đối tác của văn phòng luật sư. Cháu mua đại cho anh ta một phần cơm, cho cháu thời gian mười lăm phút, đi nhanh về nhanh.”
Những lời nói chính nghĩa bị làm lơ, Lâu Tấn cũng ý thức được dù mình có lý cũng là “bắt chó đi cày” nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ muốn đợi cô gái nhỏ rời đi mới tìm đến đương sự để “tra hỏi”.