Chương 15

Nhìn chị thư ký chạy đi mất, Diệp Hoàn Tâm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Trong trạng thái làm việc chú tư dường như tạo cho người ta một cảm giác rất khó tiếp cận. Cô vô cùng lo lắng, cất công đi tới có phải là một chuyến phí công vô ích hay không?

“Không gọi điện hẹn trước một tiếng mà đã đột nhiên chạy tới, hẳn là có chuyện quan trọng. Chú chỉ giành cho cháu năm phút, nói trọng điểm.” Cảm nhận được người nào đó dường như bị dọa sợ, lúc này giọng Thẩm Hoài Việt mới ấm áp hơn đôi chút. Nhưng giọng điệu và vẻ mặt của anh vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc trong công việc.

Nghe anh nói chỉ cho cô thời gian năm phút, Diệp Hoàn Tâm càng thêm sốt ruột, sửng sốt một lúc lâu mới trả lời nhanh như súng máy: “Mẹ bạn cùng lớp của cháu vì bảo vệ bạn ấy không bị bắt nạt, lỡ tay gϊếŧ chết ba dượng của bạn ấy, bây giờ đã bị tạm giam. Chú có thể giúp đỡ làm luật sự biện hộ của mẹ bạn ấy được không?”

“Xin lỗi, chú không nhận án kiện hình sự bậc một.” Thẩm Hoài Việt chỉ tập trung vào án kiện tài chính ở nước Mỹ từ năm năm trước, cách xa án hình sự đã lâu. Chuyện này anh chỉ có thể chọn giúp bằng cách khác: “Nhưng chú có thể giới thiệu cho cháu một chuyên gia về mặt này.”

Bạn bè của Thẩm Hoài Việt tám chín phần mười đều là người chuyên nghiệp trong ngành pháp chính. Án gϊếŧ người có độ khó cao như thế hẳn sẽ có người muốn thử sức.

“Nhưng cháu cảm thấy án này chỉ có chú mới có thể thắng được.” Tuy tới vội vàng nhưng Diệp Hoàn Tâm cũng không phải không hề chuẩn bị, nhìn người đứng trên đỉnh chóp thật khó có thể khiến người ta chống đỡ được.

Sau một thoáng im lặng, Thẩm Hoài Việt đột nhiên thở dài, cười như không cười nói: “Cháu đúng là để mắt tới chú mà.”

“Chính cháu cũng cảm thấy như vậy.” Giọng điệu Diệp Hoàn Tâm vẫn chắc chắn như trước.

Giọng Hoài Tâm trong trẻo rõ ràng, phối hợp với ánh mắt chắc chắn không nghi ngờ làm Thẩm Hoài Việt có cảm giác không còn đường nào lui. Có thể được người mà anh để ý để mắt như thế đúng là một chuyện đáng để kiêu ngạo. Nhưng vấn đề là bây giờ anh không có cách nào phân thân: “Trên tay chú còn hai vụ án rất gấp, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó rút ra được thời gian ứng phó với vụ án lớn thế kia.”

Đã năm năm rồi anh chưa chạm tới án kiện hình sự, anh khó tránh khỏi “không quen”. Hơn nữa còn thêm một cái án lớn như thế nữa, kể cả là Thẩm Hoài Việt chưa bao giờ thất bại trong sự nghiệp của mình cũng không có niềm tin tất thắng.

“Nếu chú không ngại thì hai tháng nghỉ hè cháu có thể làm việc vặt ở chỗ chú không lấy tiền, chú bảo cháu làm cái gì cũng được.” Trên tay Diệp Hoàn Tâm thật sự không có quá nhiều “lợi thế” có trọng lượng. Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể lấy lao động không công ra trao đổi.

Thẩm Hoài Việt vốn muốn đáp lại một câu theo bản năng “Cái gì cháu cũng không hiểu thì có thể giúp được gì chứ”. Nhưng nghĩ lại, đây là cơ hội thử thăm dò cuối cùng cô có bao nhiêu tiềm chất tuyệt hảo, bỏ lỡ rất đáng tiếc.

Vì thế, dưới tình huống chưa suy nghĩ cặn kẽ, anh buột miệng thốt ra một quyết định hấp tấp: “Bảo bạn của cháu mau chóng qua đây ký một phần hợp đồng ủy thác, nói kỹ càng tỉ mỉ sự việc đã xảy ra. Kỳ hạn lao động không công của cháu bắt đầu vào lúc ký kết hợp đồng xong.”

“Chú đồng ý rồi hả?” Diệp Hoàn Tâm gần như không tin vào lỗ tai mình. Đưa ra quyết định ràng buộc lao động không công để trao đổi chỉ là một quyết định được ăn cả ngã về không, thật ra trong lòng cô không dám chắc chút nào. Nên giờ phút này cô biểu hiện vui mừng quá đỗi cũng rất bình thường.

“Trước khi chú đổi ý thì mau liên lạc với bạn học của cháu đi.” Đại luật sư Thẩm nhất thời “ấm đầu” đi nhận vụ án lớn như vậy thực sự không phù hợp với phong cách hành sự của anh, sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại đổi ý cũng không phải không có khả năng.

“Cháu đi ngay đây.” Nhanh chóng để lại bốn chữ đó, Diệp Hoàn Tâm móc di động ra lướt đến số điện thoại của Mẫn Huyên. Hiệu suất làm việc của cô đúng là nhanh chóng gọn lẹ!

Thẩm Hoài Việt vốn đã bận đến nỗi hận không thể bẻ đôi thời gian ra dùng, bây giờ còn tạm thời nhận án gϊếŧ người thì càng không thể lãng phí một giây đồng hồ nào nữa. Anh bình tĩnh lại rồi vội vàng quay về văn phòng.

Tuy tiếp xúc với vụ án có hạn, nhưng dù sao cũng là mạng người, chắc chắn cũng cần phải tốn không ít thời gian và sức lực. Để không phụ sự tin tưởng của cô gái nào đó thì anh phải tập trung một trăm phần trăm sức lực.

Cho nên chuyển mấy vụ án trong tay anh cho những người khác cũng là chuyện phải làm.

Nhiệm vụ quang vinh này dành cho một đối tác khác của văn phòng luật sư này. Nhưng đại luật sư Lâu cũng bận trăm công ngàn việc, bảo anh nhận thêm công việc cũng không phải là việc dễ dàng gì: “Là ai có mặt mũi lớn thế, gởi gắm vụ án cho giám đốc quốc tế Vạn Thịnh cơ.”

“Án này tôi đã làm được một phần ba, chỉ cần làm theo phương án của tôi thì chắc sẽ không có vấn đề gì. Sau khi kết thúc vụ án, tất cả phí luật sư thuộc về cậu.” Lâu Tấn là người lắm miệng, Thẩm Hoài Việt lười giải thích quá nhiều với anh ta nên dùng tiền lấp miệng anh ta.

“Luật sư Thẩm, xin trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi!” Từ trước đến nay luật sư Lâu không thiếu tiền, chiêu này vô dụng đối với anh ta.

“Nếu cậu không muốn, tôi có thể tìm Tần Thượng. Cậu ta mới mua một chiếc R8, đang cần tiền, chắc chắn vô cùng vui lòng nhận.” Một kế không thành, Thẩm Hoài Việt đành tìm lối tắt: “Không nhờ được người này thì nhờ người khác!”

Tuy Lâu Tấn không thiếu tiền, nhưng cũng không phải không cần tiền, nhặt được chuyện tốt có sẵn, chỉ có đứa ngốc mới bỏ lỡ: “Rồi rồi rồi, coi như tôi chưa hỏi gì hết. Mau chuyển tư liệu qua đây, tôi bắt đầu xem luôn.”Sau khi bàn với Lâu Tấn xong, chẳng mấy chốc đã đến thời gian hẹn với Diệp Hoàn Tâm. Mà lúc này, Thẩm Hoài Việt còn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với vụ án hình sự bậc một lần nữa.

Án kiện hình sự đề cập đến tổn thương thân thể nạn nhân nghiêm trọng, thậm chí là mạng người. Khi pháp luật và đạo đức phát sinh xung đột thì cho dù anh đã từng trải qua hàng trăm vụ án nhưng cũng chưa chắc thắng trăm phần trăm.

Đối với Thẩm Hoài Việt, lần đầu tiên có một thử thách lớn sau năm năm.