"Con bé còn nhỏ, tạm thời vẫn chưa nghĩ tới những chuyện này, đợi một ngày nào đó con bé đột nhiên thông suốt có lẽ sẽ hiểu ra. Hơn nữa, cháu cảm thấy con bé cũng không có lý do gì để từ chối cháu." Khụ khụ, bạn học Thẩm tự mình cảm thấy thật sự không tốt cho lắm.
"Lần này cháu tự mình thận trọng nắm lấy, đừng để cuối cùng bạn gái không theo đuổi được, còn để mất đi đứa em gái tốt." Lúc đầu là Thẩm Hoài Việt một tay mang Hoài Tâm đến nhà họ Thẩm, anh coi trọng hạnh phúc và vui vẻ của cô hơn so với bất kỳ người nào. Nếu như cô thực sự chỉ xem Tiêu Nhiên là anh trai, anh cũng không mong muốn quan hệ anh em thân thiết đơn thuần của hai người bị phá hỏng.
"Trong lòng cháu hiểu rõ, chắc chắn không hư chuyện." Trong tương lai của Thẩm Tiêu Nhiên vẫn luôn có sự tồn tại của Hoàn Tâm, cậu cũng đã lên kế hoạch chi tiết và chu đáo nên mới tự tin như vậy.
Ở bên kia, Diệp Hoàn Tâm nghe lời mà tỉ mỉ xem hết email mà anh trai gửi qua. Không thể không nói, những chuyên ngành mà cậu lựa chọn kỹ càng quả thật nằm trong kế hoạch trước đó của cô. Nhưng vấn đề bây giờ là: cô đã có thứ khác thú vị hơn rồi!
Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, đồng nghĩa với việc bạn học chung ba năm sẽ không có cơ hội thường xuyên gặp mặt như trước kia nữa. Vì vậy, các buổi tụ họp bạn học của các nhóm nhỏ sẽ không thể thiếu được.
Bởi vì cùng nhau tham gia cuộc thi ca hát bốn người nên Diệp Hoàn Tâm và nhóm ba người bạn là Từ Khả Doanh, Tôn Duyệt Phỉ và Tôn Mẫn Huyên cũng hợp lẽ trở thành nhóm bạn gái tài năng thân mật nhất. Buổi tụ họp đầu tiên sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học đương nhiên là bắt đầu từ nhóm bạn có mối quan hệ thân thiết nhất rồi.
Thừa dịp mọi người đều đi làm vào thứ hai, mọi người chọn một quán đồ ăn vặt có hoàn cảnh đẹp và tĩnh lặng để uống trà chiều, cùng nhau hồi tưởng từng chút một về ba năm học chung trường, sau đó ao ước và hy vọng đối với triển vọng và tương lai của mỗi người, nghĩ về nó luôn là những điều rất tốt đẹp và hài lòng.
Nhưng mà, mọi việc dường như không suôn sẻ giống như trong tưởng tượng. Đã quá hẹn gần nửa giờ, nhưng Tôn Mẫn Huyên là người nhỏ nhất trong bốn người, bình thường luôn ít nói và ngoan ngoãn lại chậm chạp không thấy bóng dáng. Mặt khác, ba người thay phiên nhau gọi điện cho cô nhưng nhận được hồi âm đều là “số máy quý khách gọi đã không liên lạc được”.
“Ngày thường Mẫn Huyên làm việc có trách nhiệm nhất, dù cho tạm thời có việc không thể đến kịp thì cũng sẽ báo trước với chúng ta. Hôm nay vì sao không chủ động liên hệ với chúng ta, gọi điện cũng không tìm được người.” Từ Khả Doanh và Tôn Duyệt Phỉ còn đang nhắc mãi chờ Mẫn Huyên đến rồi nhất định phải “trừng phạt” cô ta một trận, nhưng Diệp Hoàn Tâm là người luôn lo lắng đã bắt đầu nghĩ rằng xảy ra chuyện không may.
“Buổi sáng ngày hôm qua, tớ nói chuyện điện thoại với cậu ấy thì cậu ấy vẫn còn tốt mà, tối hôm qua còn đăng đề cương truyện tranh mà mình thích nhất trong nhóm. Cậu ấy có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Tinh thần của Từ Khả Doanh luôn mạnh mẽ cộng với bản chất lạc quan, cô sẽ không đồng ý với suy nghĩ lo lắng của Hoàn Tâm cũng thực bình thường.
“Cũng không nói được tại sao, tớ cảm thấy sự việc có chút không ổn.” Diệp Hoàn Tâm cũng không thích chuyện gì cũng nghĩ theo phương hướng xấu, nhưng lúc này đây cảm giác đặc biệt mạnh mẽ vì vậy cô không thể yên tâm được.
“Tớ cũng cho rằng Hoàn Tâm nói có lý, hay là chúng ta trực tiếp đi đến nhà của cậu ấy xem có chuyện gì xảy ra không. Không có thì tốt, nếu như thật sự có thì chúng ta cũng có thể nghĩ cách giúp cậu ấy.” Tôn Duyệt Phỉ xuất thân từ một gia đình quân nhân, tính cách như một tomboy chính hiệu, cách nói chuyện và làm việc đều thích thẳng thắn.
Trong ba người thì hai người đã cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ, đều đồng ý đi tới nhà họ Tô xem thế nào. Từ Khả Doanh chỉ có thể nghe theo các bạn, lưu luyến không rời đặt cái bánh Macaron vừa mới được bưng lên bàn và cùng đi đến nhà họ Tô.
Nhà họ Tô cách nơi ước hẹn của bốn người cũng không xa lắm, gọi xe đi cũng không đến hai mươi phút. Ba người vừa mới đi vào tiểu khu thì nghe được những cư dân trong tiểu khu đang tụ tập thành tốp ba tốp năm với nhau thảo luận về một chuyện nghe có chút dọa người: Tối hôm qua tiểu khu có người bị gϊếŧ rồi!
Hơn nữa, có người biết tình hình bên trong đã trực tiếp chỉ ra vị trí xảy ra sự cố là lầu ba căn số mười hai, chính là tầng lầu nhà của Tô Mẫn Huyên đang ở.
Tuy nói những tiểu khu kiểu cũ loại này bình thường cứ một tầng lầu sẽ có ít nhất bốn hộ gia đình ở, nhưng mà lần này ba người Diệp Hoàn Tâm rất ăn ý mà cùng nghĩ đến: Nơi xảy ra chuyện chính là nhà của Tô Mẫn Huyên!
Khi ba người vội vàng đến nhà họ Tô thì thình lình phát hiện cửa lớn đang mở, ở trước cửa vẫn còn có sợi dây bảo hộ màu vàng của cảnh sát vẫn chưa được tháo bỏ. Ba người vượt qua sợi dây bảo hộ màu vàng của cảnh sát đi vào xem, có thể nhìn thấy rõ ràng vệt máu còn sót lại trên sàn nhà.
Mọi thứ trước mắt đều nói cho ba người một sự thật: Nhà họ Tô thực sự đã xảy ra chuyện rất tồi tệ.
May mắn thay, Tô Mẫn Huyên người bạn thân của bọn họ không phải là nạn nhân. Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô ta, thật sự không có cách nào tưởng tượng được sự cố xảy ra ở nhà đã khiến cô ta sốc lớn như thế nào.
Tô Mẫn Huyên nhìn thấy ba người bạn thân đều đến, áp lực đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ: “Phỉ Phỉ, ba của bạn làm cảnh sát phải không, bạn làm ơn cứu lấy mẹ mình.”