Chương 15: Bắt tặc dưới ánh trăng

Edit: Rebecca Sugar.

Nhưng Lý mụ mụ là trung bộc của Vương gia, coi như trong nội tâm đồng tình với Liễu Miên Đường, thì vẫn phải đem chuyện thường ngày nàng làm, người nàng tiếp xúc, từng cái tinh tế bẩm báo cho Thôi Hành Chu.

Hoài Dương vương nghe cửa hàng sinh ý trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, cũng không ai tới nhận người cùng Liễu Miên Đường, hắn cũng không gấp.

Dù sao muốn câu cá lớn, thì phải cần kiên nhẫn. Vì tên tặc tử Lục Văn này, hắn nguyện ý phân ra chút tinh lực.

Đối với Lục Văn, hắn biết không nhiều, nhưng khi đó diệt phỉ, trong lòng Hoài Dương vương ngược lại là sinh ra tâm chung chí hướng, cùng tiếc nuối "Vì sao quân làm tặc".

Tặc tử kia mặc dù không đi đường ngay, nhưng là nhân tài hành quân hiếm có. Ba phen mấy bận đẩy đại tướng đắc lực của hắn vào tuyệt cảnh.

Gã cực kỳ am hiểu kế giương đông kích tây, đánh du kích.

Hắn nguyên bản không để lũ ô hợp này trong mắt, thế nhưng thuộc cấp ăn thiệt thòi lại kí©h thí©ɧ lòng háo thắng trong Thôi Hành Chu. Hoài Dương vương quyết định tự mình ra trận chỉ huy, đánh tan đám phỉ tặc phách lối, dẹp yên ổ trộm cướp, hung hẵng giẫm nát khí thế của tặc tử Lục Văn.

Tặc tử và thủ hạ mất hang ổ, nhất thời như chó nhà có tang, lúc tránh né đào vong mới để sót lại Liễu Miên Đường bị thương nặng.

Tuy tặc tử trốn né truy kích, lại lần nữa chiêu binh mãi mã điên cuồng phản công, nhưng không biết có phải đã bị dọa sợ hay không mà đã qua gần một năm, ra quân nhiều lần ngược lại càng ngày càng tầm thường.

Bây giờ lũ tặc nhân kia không thể quấy rối an ổn của Chân châu. Nhưng Thôi Hành Chu vẫn muốn bắt sống Lục Văn, nhìn xem kẻ khi trước cùng mình đánh lên đánh xuống rốt cuộc là dạng người thế nào.

Vì cớ này hắn mới không sợ phiền phức mà an bài quân cờ tên Liễu Miên Đường.

Ban đầu, Liễu Miên Đường bị ném vào trong nước. Nếu không phải Thôi Hành Chu lúc ấy phải vào kinh báo cáo vừa lúc vớt nàng lên thì nữ tử này đã làm mồi cho cá rồi.

Về sau có bộ hạ đã quy hàng của Lục Văn nhận ra, nữ tử này thê tử mà Lục Văn sủng ái, mới khiến cho Thôi Hành Chu tự mình hỏi đến, cứu chữa một phen, rồi đưa nàng về Linh Tuyền trấn.

Nữ tử mỹ mạo nhường này, nếu không phải do chạy nạn thì Lục Văn hẳn là không nỡ vứt bỏ nàng.

Ôm tâm tư như vậy, Thôi Hành Chu cảm thấy quân cờ Liễu Miên Đường này cần lưu lại. Ngay cả thân phận quan nhân nương tử tại phố Bắc cũng phải duy trì.

Sau năm ngày lấy cớ học cờ không về, lúc này Thôi Hành Chu mới lệnh cho gã sai vặt chuẩn bị thường phục, mặc vào rồi rời binh doanh.

Thời tiết dần trở nên ấm áp, gió đêm thổi tới cũng cực kì thích thú. Vậy nên còn chưa tới phố Bắc, Thôi Hành Chu đã bảo mã phu dừng xe, thừa dịp gió đêm tản bộ một chút.

Vì căn chỉnh thời gian, lúc Thôi Hành Chu tới cổng lớn phố Bắc vừa vặn đã khuya, đám láng giềng ngồi canh giữ ngoài cửa buôn dưa cũng thu ghế về nhà đi ngủ.

Hắn đến lẳng lặng, sớm rời đi, cũng không sao.

Chỉ là lần này, phố Bắc nguyên bản nên tĩnh lặng không người lại có bóng dáng lắc lư.

Thôi Hành Chu nhĩ lực tốt, nghe thấy động tĩnh, liền đánh một thủ thế sau lưng, nhanh chóng ẩn thân sau ngã rẽ, nghe người nọ nói chuyện.

"Mẹ nó, cả Linh Tuyền trấn này không có ai mà công tử ta không ngủ được hết! Nhìn tư thái nàng ta lớn, cứ tưởng là gia quyến quan quân coi giữ Chân châu, không ngờ lại chỉ là bà nương của thương nhân bán đồ sứ! Nếu ta không ngủ được nàng ta, vậy chẳng phải bôi nhọ tên tuổi ư!"

Nói lời này là chất nhi quan trấn thủ từng đùa giỡn Liễu Miên Đường.

Từ sau khi gã bị Liễu Miên Đường dùng một cây trâm đâm vào cổ đã phải ở nhà dưỡng thương, quả thực trung thực một thời gian.

Vì chuyện mất mặt kia mà trong nhà hỏi gã vì sao thụ thương, gã cũng không dám nói, chỉ mời lang trung tới cầm máu băng bó mà thôi, nói là đi đường không cẩn thận bị cành trúc quẹt phải.

Đợi thương thế tốt lên, trong trấn lại đúng dịp náo nhiệt khai trương cửa hàng. Gã dẫn theo thủ hạ chó săn đi xem, không nghĩ tới lại thấy Liễu Miên Đường đã gảy bàn tính sau quầy.

Giai nhân kiều mị hơn hẳn ngày đó thế nhưng lại dọa chất nhi quan trấn thủ không dám tới gần.

Trên tóc mây vẫn còn cắm vài cây trâm đấy, nếu bị nàng hạ thủ lần nữa thật khó lường!

Tuy vậy đã biết nhà chồng nàng làm gì, trong lòng vị công tử này cũng nắm chắc. Chỉ là tên thương nhân quèn mà thôi, có gì phải sợ! Mà nghe nói vị quan nhân mà nương tử không làm việc đàng hoàng gì cho cam, luôn không ở nhà, trong phòng thiếu bóng nam nhân.

Đây thực sự là khối thịt thơm không chủ, không ăn đến miệng thì tiếc bao nhiêu!

Nữ nhân mà, chưa bắt tới tay ai chả tam trinh cửu liệt[1], khi vào tròng rồi, cùng ngủ một chỗ, mới biết tủy trong xương liếʍ cũng ngọt, tự mình quấn tới.

Đối với trộm hương trộm ngọc, ngủ gái nhà lành, tay ăn chơi này cực kì quen thuộc.

Gã chỉ cần chuẩn bị một bộ thang tốt, leo tường vượt qua đi, sờ lên giường là được rồi!

Phàm là tiểu nương tử bực này gả cho người, phu quân lại không ở nhà, coi như bị chiếm tiện nghi cũng không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể rưng rưng che miệng hưởng thụ mà thôi.

Nếu nửa đêm gọi người, trong sạch không mất thì thanh danh cũng đi tong.

Nghĩ đến nương tử này cũng có chút công phu, hai tên chân chó của gã còn tri kỷ chuẩn bị thuốc mê. Đợi khi vào viện tử, chọc một lỗ trên cửa thổi khói vào, đến khi ấy nàng gọi cũng không nổi!

Hôm nay, chất nhi quan trấn thủ phái người đi thăm dò, biết đêm nay nam nhân Thôi gia không về. Gã mới chuẩn bị đầy đủ, để tên sai vặt vác thang theo đặt ở tường Thôi gia phố Bắc.

Chờ đêm xuống, gã liền cho người bắc thang, chuẩn bị đi vào.

Nghĩ đến mỹ nhân kiều diễm kia, vị công tử này không khỏi kích động. Trong miệng hô nhỏ tự tiếp thêm dũng khí cho mình, chuẩn bị đi vào làm chuyện xấu.

Nhưng gã không biết, hành động xấu xa của mình đã rơi vào trong tai Thôi Hành Chu đang ẩn trong góc tường.

Hoài Dương vương lúc đầu tưởng rằng phản tặc rốt cục kìm nén không được, đến đây riêng tư gặp Liễu Miên Đường, tự nhiên ẩn thân bất động, đợi gã leo tường xong rồi nói.

Nhưng đúng lúc này, cơ sở ngầm vẫn luôn mai phục quanh Thôi trạch nhẹ nhàng đi qua, nhỏ giọng thì thầm, báo cáo Vương gia thân phận người này, chính là chất nhi quan trấn thủ khi trước bị Liễu Miên Đường đâm thụ thương.

Hắn cũng điều tra rõ ngọn nguồn, tên này là tay ăn chơi có tiếng trong trấn, chuyên thông đồng với nữ nhi nhà lành, không dính dáng gì tới phản tặc.

Tại vì gã ta lén lút ngoài cửa hàng một hồi nên cơ sở ngầm còn hao tốn sức lực phái người nhìn chằm chằm gã.

Hôm nay sai vặt bên người gã ta đi mua cỏ đuổi muỗi và an thụy hương, hai thứ này phối hợp lại sẽ tạo thành khói mê. Mặt khác người hầu này còn thay gia chủ mua thuốc tráng dương đại bổ, nghe nói ba chén nước đun thành một bát, uống vào sẽ thành bách chiến bách thắng kim thân không ngã, khiến nương tử kêu đến run chân. . .

Nghe đến đây, Thôi Hành Chu nhíu mày, lập tức hiểu rõ người này trèo tường vào làm gì.

Tuy bên trong ốc trạch kia không phải nữ nhân của Hoài Dương vương hắn, nhưng tiếp xúc với Liễu Miên Đường nhiều, hắn cũng biết nàng không phải nữ tử thủy tính dương hoa[2]

Dù nữ tử này đã thất tiết cộng thêm việc nàng hoàn toàn mất trí nhớ nhưng bây giờ nàng cũng tự coi là nương tử nhà đứng đắn. Nếu bị tặc tử này cướp đoạt, nàng nhất thời nghĩ quẩn tìm chết thì chẳng phải là làm lỡ kế hoạch dụ địch của hắn sao?

Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu không nói lời nào, dẫn đầu bước nhanh đến bên tường viện, khoát tay đánh bất tỉnh hai tên chó săn canh gác. Hắn không gõ cửa, chỉ hơi dùng sức, mũi chân điểm nhẹ đã vượt qua bức tường vào trong trạch viện.

Lúc vừa chạm đất, Thôi Hành Chu lập tức đi tới phòng Liễu Miên Đường, chỉ thấy cửa sổ đã bị phá hỏng và một cái ống trúc rơi trên mặt đất.

Mà cửa phòng Liễu nương tử mở toang, cẩu tặc trộm hoa có lẽ đã đi vào.

Thôi Hành Chu mặt không biểu tình, chuẩn bị bước vào kéo tên ăn chơi trên giường xuống. Thế nhưng chỉ sau một khắc đã nghe thấy tiếng như quỷ khóc sói gào từ trong phòng truyền ra, ngay sau đó một tia sáng lóe lên, có thứ gì bay về phía hắn.

Thôi Hành Chu trở tay đón đỡ, chỉ cảm thấy cánh tay bị thứ gì hung hăng chạm vào, đau đớn khiến hắn chau mày, rên khẽ một tiếng.

Đúng lúc này, Lý mụ mụ nghe âm thanh cũng tìm đến. Trong lúc nhất thời đèn trong viện sáng trưng

"Quan nhân. . . Tại sao là ngươi?"

Thôi Hành Chu đang muốn đưa chân đạp kẻ đánh lén, ai ngờ Liễu Miên Đường xách theo bình nước ấm, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Mà chất nhi quan trấn thủ toàn thân ướt đẫm đang giậm chân chửi đổng. Mặt mày gã đỏ rực một mảnh, bốc khói, tựa hồ bị hắt một bát nước nóng bỏng.

Gã trông thấy Thôi gia đèn đuốc sáng trưng, sợ hãi không quản đau đớn, cuống quít muốn tông cửa chạy đi. Nhưng Thôi Hành Chu nào cho gã cơ hội, hắn không chút khách khí một cước đạp bay, khiến gã ta bị văng ra xa đập vào bàn khiến nó gãy nát.

Hóa ra khi tên tặc tử này vào, Liễu Miên Đường còn chưa ngủ.

Bên Trần tiên sinh còn chưa có chút khởi sắc nào, việc làm ăn của cửa hàng vẫn như vậy khiến nàng lo lắng không thể chợp mắt. Huống chi nàng sợ tướng công về muộn, không chừng sẽ kêu cửa nên vẫn không ngủ.

Kết quả, nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngỡ phu quân về, vừa định đứng lên vội vàng nghênh đón. Thế nhưng vừa tới cửa liền trông thấy cửa bị chọc một lỗ. Nàng không động đậy, mắt thấy có ống trúc vươn vào, trong lòng minh bạch, biết ngay là kẻ hạ lưu đột nhập.

Ngoại tổ phụ của nàng chính là mở tiêu cục, hành tẩu giang hồ, cái gì mờ ám mà chưa thấy qua?

Từ nhỏ Miên Đường đã nghe mẫu thân kể chuyện của ngoại tổ phụ mà lớn, đối với loại bàng môn tà đạo này cũng hiểu rõ đôi phần.

Nàng nhìn khói đặc thổi vào, có ý gọi người nhưng lại nghĩ không biết bên ngoài có bao nhiêu tên, càng không biết bọn Lý mụ mụ có bị tặc tử khống chế hay không.

Vì vậy nàng không dám đả thảo kinh xà[3], chỉ nhanh chân bước sau bình phong, dùng khăn trong thùng tắm che mặt lại, miễn cho bị khói mê ảnh hưởng tới. Sau đó nàng thuận tay mò mẫm bình nước trên lò than nhỏ, thừa dịp tặc nhân đi vào, hung hăng giội vào người gã.

Thế nhưng sau lưng tặc tử còn có người!

Miên Đường liền dùng nước nóng ném ra ngoài, không nghĩ tới lại làm bỏng quan nhân nhà mình!

Đợi Lý mụ mụ treo đèn l*иg lên, cũng lôi hai tên chó săn bên ngoài vào, nàng lúc này mới rõ ràng. Hóa ra tướng công về nhà, gặp tặc tử leo tường mới tới cứu nàng.

Mặc dù không thấy tư thái leo tường của tướng công nhưng một màn đạp tặc nhân vừa rồi đã thể hiện sự lưu loát, tràn đầy khí khái nam nhi, khiến trái tim Miên Đường đều tê dại.

Quyền cước của quan nhân cũng không phải chỉ có hình thức, là thực sự có thực lực!

[1] thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.

[2] (水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.

[3] đánh rắn động cỏ. Nghĩa là: Chỗ có hoài nghi, thì phải dò xét xác thực, nắm được tình huống rồi sau đó hành động. Dò xét nhiều lần là thủ đoạn trọng yếu phát hiện nơi ẩn náu của địch.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Meo nhi ~~~ tướng công tốt uy mãnh ~~