Chương 39: Lập mưu kế
Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam
Beta ♥ Nhã Vy
Ngọc Diệu Âm bỗng nhiên hiểu ra, hèn chi mình không thể lấy ra được, thì ra kiếm đầu tiên phải đâm vào trước, sau đó kéo vết thương dài ra. Lúc này Ngọc Diệu Âm tin tưởng mười phần, theo mẫu tổ trưởng đã làm, một kiếm lấy ra một viên thú tinh, tuy rằng độ tao nhã và tốc độ của động tác còn kém vài bậc, nhưng đây chính là một kiếm lấy ra, trong lòng Ngọc Diệu Âm có hơi kích động.
“Tốt, sư muội làm rất tốt!” Đi theo bên cạnh tổ trưởng là Vũ Văn Đông lập tức cao giọng khen ngợi, đây chính là tổ trưởng đang dạy đồ đệ bình thường, mình cũng là do tổ trưởng dạy chọn thú tinh, khen Ngọc Diệu Âm chính là khen tổ trưởng đấy.
Quả nhiên trên mặt Linh Hầu lộ ra vẻ tươi cười: “Muội tiếp tục luyện đi, lần sau có thể sẽ chính xác hơn”.
“Vâng, tổ trưởng sư phụ.” Ngọc Diệu Âm cố gắng làm theo, Vũ Văn Đông một bên nói, còn một bên Lâm Đa Bảo cũng học xong kĩ xảo một kiếm trúng đích, so nhau với Ngọc Diệu Âm chiến đấu hăng hái lấy thú tinh.
“Các huynh đệ, nhiệm vụ lần này của chúng ta là bọn đạo tặc không bình thường, sẽ khó khuất phục đây”. Linh Hầu mang theo các tổ viên trở lại lều rồi ném ra vấn đề.
Đỗ Kim Phát một bộ đã tính trước: “Tổ trưởng đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta không cùng đạo tặc chạm trán ngay mặt, lợi dụng sườn dốc của núi cũng trận pháp đối phó bọn chúng khẳng định là không có vấn đề, chỉ là như vậy thì nhiệm vụ có chút phiền.
“Đúng, ta đồng ý với nhận định của Đỗ huynh, lần sau sẽ đưa bọn họ vào trong trận pháp lâu một chút, đảm bảo toàn bộ chân nhũng như tôm.” Vũ Văn Đông cười sang sảng phụ họa nói.
“Ta không đồng ý, ở nơi này lâu dài là mạo hiểm quá lớn, tuy rằng chúng ta dùng trận pháp ở nơi này tránh đối mặt ngay với địch, nhưng nếu bọn đạo tặc vây quanh núi lại, chúng ta đây chẳng phải là cá nằm trong chậu sao?” Phạm Vạn Thông không đồng ý nói.
Hạ Phúc Toàn thấy trước mắt không đồng ý thì có hai người, cảm thấy giọng nói hơi khô khan, bình thường lúc trong đội có ý kiến không giống nhau thì đều là có phiền phức lớn. “Khụ khụ, ta cảm thấy cả Đỗ huynh lẫn Phạm huynh đều nói rất có lý, Chu huynh, Ngải huynh, các huynh thấy thế nào?”.
Hai người bị hỏi tới là Chu Tử Tuyên và Ngải Lập rất là xấu hổ, Chu Tử Tuyên phản ứng mau lẹ nói: “Quả thật trận pháp cuả Đỗ huynh rất lợi hại, hoàn toàn có hiệu quả chặn đạo tặc lại, mà theo như lời Phạm huynh thì mạo hiểm tiềm ẩn vô cùng có khả năng xảy ra”.
Ngải Lập đành phải nói đùa: “Đúng vậy, là như vậy”.
Kì thật lúc Linh Hầu để cho mọi người thảo luận thì cũng đã dự đoán được kết quả sẽ như vậy, thấy tất cả mọi người đã phát biểu ý kiến, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ừ, sự thật đúng như mọi người thảo luận, chúng ta dựa vào trận pháp của Đỗ Kim Phát ngăn địch thì đương nhiên thoải mái, đảm bảo đạo tặc có đến mà không có về. Nhưng nếu như đạo tặc không đến hoặc là đến đây sau đó đem chúng ta bao vây tại nơi này, chúng ta muốn phá vây ra ngoài là bị động còn chưa nói, mà còn thương vong thảm trọng”.
“Nếu đây là sự thật chúng ta phải gặp, vậy chúng ta phải làm thế nào để phá giải cục diện này?” Linh Hầu vừa nói vừa nhìn mọi người, chỉ là mọi người bị nhìn đến không có ai lên tiếng, rõ ràng đây là một vấn đề nan giải, với tổ bảy mươi hai mà nói thì đóng giữ ở đây là an toàn nhất đồng thời cũng là nguy hiểm nhất, vậy thì làm thế nào hóa giải?”
“Như vậy đi, ta tính mang vài người đi chung quanh dò xét, tranh thủ có thể sớm tìm ra hang ổ của đạo tặc, dù sao nhiệm vụ quan trong nhất là tìm được thông mạch linh, cũng không yêu cầu chúng ta tiêu diệt toàn bộ đạo tặc, chúng ta làm hết sức là được, dù sao nhiều đầu đạo tặc là nhiều tiền thưởng, đồng ý thì đi báo danh, không thì đóng giữ ở núi này là được”.