"Tiểu cô nương, tới rồi." Xe taxi dừng lại, tài xế quay đầu nói.
Tần Thiền trả tiền rồi xuống xe, nhìn Nam Kiều Ngạn cách đó không xa, cô thở dài một hơi.
Rốt cuộc, cô không còn là một đứa nhỏ.
Ấn vang chuông cửa, Tần Thiền đợi ở cửa, một lúc sau cửa mở ra, dì đang đứng ở cửa, lần đầu tiên nhìn cô, dì đã không nhận ra, một lúc sau mới nghi ngờ hỏi lại: "Tần tiểu thư?"
"Là cháu." Tần Thiền cười gật gật đầu, "Dì Chu, Lương Tuyển ca có ở nhà sao?"
"Ở," Dì chu tránh người sang một bên, "Lương tiên sinh mới từ phòng vẽ tranh ra tới."
Tần Thiền đi vào, trong nhà để nhiệt độ điều hòa có chút thấp, cô ngẩng đầu vừa vặn thấy Lương Tuyển đang đứng ở cầu thang.
Anh mặc một bộ quần áo thường ngày màu đen, chiếc kính gọng vàng trên sống mũi còn chưa kịp tháo ra, đôi lông mày hơi hơi nhíu, trên những ngón tay xương khớp rõ ràng vẫn còn dính sơn màu, anh đang lau chúng bằng khăn giấy.
Nhìn thấy Tần Thiền, Lương Tuyển có vẻ sửng sốt, sau đó cười cười, ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh: "Tiểu Thiền tới rồi?"
Vừa nói vừa đi về phía cô, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu trên người cô, bước chân dừng lại một chút: "Lại uống rượu?"
Tần Thiền mỉm cười, nhún nhún vai: "Xã giao," nói lấy ra di động, "Lương Tuyển ca, anh tìm em?"
Lương Tuyển đứng nguyên tại chỗ, nhìn nhìn cô một lúc trước khi thở dài: "Chú Tần vừa gọi cho anh, chú ấy nói không thể liên lạc với em."
Quả nhiên là như thế.
Tần Thiền ăn ngay nói thẳng: "Em làm hỏng một dự án lớn."
"Chú Tần cũng nói." Lương Tuyển đi tới phòng trà rót cho cô một cốc nước, "Chú ấy rất lo lắng cho em."
Tần Thiền bật cười.
Nửa đường tìm lại cha con, giữa chừng không có giây phút nào ấm áp, nói ra lo lắng luôn có chút kỳ quái.
Cô tiếp nhận nước uống một ngụm: "Cho nên, ông ấy cử anh tới đây để thuyết phục, muốn em quay về chịu phê bình?"
"Chú Tần sẽ không phê bình em," Lương Tuyển bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Đã gần mười giờ rồi. Uống nước xong kêu tài xế đưa em về, nhận lỗi với chú Tần thật tốt."
Tần Thiền dừng một chút, rồi sau đó hơi nhíu lông mày: "Nhận lỗi?"
Triệu Minh Xương vì nể mặt Tần Tân Thành mà đáp ứng Tần Tân Thành gặp mặt với cô, lẽ nào Tần Tân Thành lại không biết Triệu Minh Xương là người như thế nào?
Lương Tuyển nhìn phản ứng của cô: "Chú Tần thực sự rất lo lắng em, đừng có trẻ con như vậy."
Tần Thiền lắc lắc chiếc ly, sau đó uống cạn nước bên trong: "Lương Tuyển ca, anh nói đúng, đã đến lúc em phải về rồi."
Lương Tuyển không thích có liên quan tới những người hoặc những thứ có lợi ích, ngay cả khi anh đã nghe qua tên của Triệu Minh Xương, anh ấy hoàn toàn không quen biết người này.
Sự khác biệt giữa bọn họ. Cô đã sớm nhận ra điều này từ năm mười sáu tuổi
Dứt lời, cô đem ly nước đưa cho anh.
Lương Tuyển muốn nói gì đó, tiến lên hai bước, nhìn khoảng cách giữa hai người, rồi lại dừng lại: "Để anh bảo tài xế đưa em đi."
Tần Thiền không cự tuyệt, mà dựa vào ghế sau của xe, tay lơ đãng mà vuốt ve, thật lâu sau, cô thở dài một hơi: "Phiền toái, đưa tôi tới nhà hàng Geli là được."
Tài liệu ấp ủ một tháng vẫn còn trong phòng.
Văn kiện cũng không có thông tin cơ mật, nhưng sự thất thường của cô lại có thời hạn.
Khi tới nhà hàng, đã 10 giờ rưỡi.
Nhà hàng phát ra ánh sáng lờ mờ.
Nửa đêm, Lâm Thành vẫn không có gió.
Tần Thiền chạy chậm một đường về phía nhà hàng, những bước chân cô dần dần dừng lại bên ngoài nhà hàng.
Xuyên qua lớp cửa kính sạch sẽ, cô nhìn thấy thiếu niên kia đã thay quần áo nhân viên phục vụ xong, đang đi về phía bàn chứa đồ bên cạnh chỗ người gác cửa.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người thiếu niên giặt đã cũ sờn, khuy áo trên cùng được cài chặt, toát lên vẻ kiêng dè, nhưng đôi mắt kia lại đẹp đến mức dù lãnh đạm cũng không che giấu được nét hoa lệ.
Thời khắc này, thời gian phảng phất như trôi chậm hơn.
Bàn tay của hắn rất trắng, với những ngón tay mảnh khảnh và sạch sẽ, hắn đang cầm một tài liệu được đóng gói phẳng phiu trong một chiếc phong bì nhựa, chuẩn bị đưa cho người gác cửa.
Tần Thiền liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là văn kiện cô tới để lấy.
"Cố Nhượng, cậu…" Người giữ cửa thoạt nhìn đang do dự, muốn nói lại thôi.
Cố Nhượng chỉ bình tĩnh nói, sống lưng thẳng tắp như sẽ không bao giờ gục ngã: "Tôi không sao," vừa nói vừa liếc nhìn tập tài liệu, "Cái này là của khách để lại ở ngăn trên lầu…"
Nói tới đây, hắn như là nhận ra được điều gì đó, quay đầu nhìn lại.
Người phụ nữ ở cửa đứng đó, mái tóc dài màu nâu trà, hơi quăn và rối bù, nhìn hắn không chớp mắt.
"Cố Nhượng?" Người giữ cửa nghi hoặc.
Cố Nhượng bình đạm mà dời đi ánh mắt: "Không cần." Nói xong, xoay người đẩy cửa ra, đưa văn kiện cho Tần Thiền, "Văn kiện cô để quên."
Tần Thiền tiếp nhận văn kiện.
Khi hắn thở ra, mùi bạc hà the mát càng rõ hơn, giống như mùi áo sơ mi trắng của hắn.
Cố Nhượng lễ phép gật đầu với cô, đi vòng qua cô rồi rời đi.
"Cậu tên Cố Nhượng?" Tần Thiền tiến lên, đi theo hướng hắn rời đi, thản nhiên hỏi.
Cố Nhượng không dừng bước, chỉ nhàn nhạt đáp lời.
"Nhượng Nhượng?"
Cố Nhượng quay đầu liếc nhìn cô: "Sao vậy? Có việc?"
"Tôi kêu Tần Thiền," Tần Thiền nở nụ cười, "Con ve."
Cố Nhượng cũng không nán lại lâu như vậy, phảng phất bất quá một cái không cần ký ức người, cùng lời nói.
Tần Thiền nhìn hắn: "Sinh viên đại học danh tiếng phải làm việc trong nhà hàng đến tận khuya, cậu thiếu tiền sao?"
Cố Nhượng dừng lại.
Tần Thiền lắc màn hình điện thoại và tìm kiếm "Cố Nhượng", và kết quả thu được đều vô cùng tuyệt vời, khiến cho người kinh ngạc cảm thán thành tích.
Học sinh giỏi khoa học máy tính, nhiều lần thay mặt trường đoạt giải quốc gia, nam thần cao lãnh lạnh lùng, trên thanh bưu điện của trường có một bài tóm tắt chính xác về anh: Cao lãnh chi hoa.
Chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể lại gần tiếp cận.
Vẻ mặt Cố Nhượng vẫn bình tĩnh, không có lộ ra một tia ngượng ngùng, cũng không có vội vàng phản bác, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong mắt không có gợn sóng, sau đó thẳng thắn gật đầu: "Thực sự thiếu tiền."
Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Tần Thiền ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng của hắn, một lúc lâu sau mới bật cười.
Thật giống như khi hắn đứng ở trước mặt cô chặn lại tát kia.
Cái lưng thẳng tắp dường như có thể chịu đựng mọi thứ.
Tần Thiền dẫm lên bóng của hắn, đi lên trước: "Triệu Minh Xương có gây khó dễ cho cậu không?"
Cố Nhượng tựa hồ đang suy nghĩ Triệu Minh Xương là ai: "Không có."
Tần Thiền cũng trở nên trầm mặc, không nói nữa.
Trung tâm thành phố sẽ không bao giờ vắng vẻ, xe thể thao chạy vù vù trên đường, ánh đèn chung quanh lộ ra một chút vắng vẻ cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có người say rượu lững thững đi trên đường.
Cố Nhượng bước chân đột nhiên ngừng lại.
Tần Thiền khó hiểu mà quay đầu, lúc này mới nhận ra mình đã đến khu vực hoạt động của taxi, phía trước có vài chiếc taxi đang đậu sẵn chờ mời chào khách.
Tần Thiền nhìn Cố Nhượng: "Về trường học?"
Cố Nhượng không nói gì, xoay người bước vào cửa ga tàu điện ngầm vừa đi qua.
Tần Thiền ngẩn người, nhìn mắt trước mắt xe taxi, lại nhìn về phía nơi xa trạm tàu điện ngầm.
"Cố Nhượng." Cô đột nhiên nói.
Cố Nhượng ngừng lại.
Tần Thiền nhấc chân bước hai bước về phía hắn, cho đến khi cách hắn một mét, cô mới dừng lại, ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng, như có như không.
Cố Nhượng rõ ràng căng thẳng, cơ thể phản kháng sự đυ.ng chạm của người xa lạ, dùng tay tách cô ra một chút, xoay người lại.
Tần Thiền bước ba bước đến gần Cố Nhượng, ngước nhìn hắn: "Tối nay tôi có nên nhận lỗi không?"
Cố Nhượng lùi lại nửa bước, tránh khoảng cách với cô, im lặng.
Tần Thiền cũng cảm thấy có lẽ cô lên cơn, mới hỏi một người xa lạ như vậy.
Thời gian cứ thế trôi qua, ngay lúc cô cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn lại mở miệng: "Không sai, nhận cái gì?"
Chiếc đồng hồ xinh đẹp ở trung tâm thành phố Lâm Thành, giờ phút này nặng nề mà vang lên một tiếng.
Thời tiết oi ả cả ngày, nhưng vào lúc này một cơn gió mang theo hơi lạnh của màn đêm đột nhiên thổi qua hai người.
Nỗi buồn chán trong lòng Tần Thiền chợt tiêu tán, cô từ từ mỉm cười.
Cô đương nhiên biết chính mình không sai.
Cô trang điểm không sai, ăn mặc đẹp cũng không sai, giao du uống rượu cũng không sai.
Ngay lúc này, khi cô đang dao động, cô cần ai đó nói cho cô biết điều này một cách chắc chắn.
Tần Thiền nhìn thiếu niên trước mặt mình.
Ngay lúc này, cô muốn phạm sai lầm.