Chương 8; Dự án

Cái mà Tần Thiền muốn sai, rốt cuộc đêm nay không có phạm phải.

Cố Nhượng đã đi về phía cửa tàu điện ngầm, bóng lưng gầy gò không vội vã, giống như mỗi bước đi đều rất vững vàng, bình tĩnh.

Tần Thiền nhìn mắt hắn, xoay người gọi một chiếc xe taxi, nói địa điểm: "Đông Lâm Uyển" sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần.

Khi trở lại Đông Lâm Uyển, đã 11 giờ rưỡi, Tần Tân Thành đã ngủ rồi, dì Vương để lại đồ ăn cho cô, Tần Thiền ăn xong trở về phòng ngủ, bắt đầu sửa lại kế hoạch hợp tác trước đó.

Một chút nữa là gần kết thúc công việc, Tần Thiền ngáp một cái, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt thất thần.

Trong đầu lại hiện lên hình bóng của thiếu niên, nhưng lần này không phải là khuôn mặt quá rực rỡ, mà là thẳng tắp tuy cong lại vĩnh sẽ không bao giờ có thể bẻ gãy sống lưng.

Giống như một nguồn ánh sáng liên tục.

Vào đêm nay, cô đã hấp thụ được một ít năng lượng từ nguồn ánh sáng và nhiệt độ, nhưng cô vẫn cảm thấy không đủ, chỉ muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng trước đó, cô cần suy nghĩ thật rõ ràng, điều cô muốn là hấp thụ ánh sáng từ hắn, hay là...bản thân hắn.

Bất cứ ai cũng có thể làm điều đầu tiên, nhưng cái sau thì không…

Ngày hôm sau, Tần Thiền không có đến công ty, mà mang theo Phùng Thiến đến trung tâm thương mại Hoa Duyệt.

Phùng Thiến là trợ lý của cô, mới vừa vào Tân Á không lâu, vẫn đang trong thời gian thực tập, cô ấy đã được tuyển vào khi cô được thăng chức phó chủ tịch một thời gian trước, có điều cô vẫn chưa được tham gia vào một số dự án lớn, rất thú vị để đi ra ngoài với cô ấy thời gian này.

Hôm nay, Tần Thiền cùng Phùng Thiến ở trung tâm thương mại Hoa Duyệt từ tận sáng sớm cho chạng vạng, khi trở lại Lâm Uyển, sắc trời đã tối.

Căn biệt thự được thắp sáng rực rỡ, nhưng rất yên tĩnh.

Có thể nghe thấy tiếng chuyển động nhẹ trong phòng ăn.

Dì Vương vừa bê bát canh cá chép đậu phụ từ trong bếp đi ra, dì nhìn thấy Tần Thiền liền kinh hỉ nói: "Ve ve quay lại? Tần tiên sinh đang đợi cháu về để cùng ăn cơm."

Tần Thiền cười cười, đi lên trước nhận lấy bát canh: "Cháu vào trước đây, dì Vương."

Dì Vương nhìn nhà ăn, nhỏ giọng nói: "Tần tiên sinh thoạt nhìn tâm tình không được tốt, nếu nói ra những lời không dễ nghe, Thiền Thiền, cháu đừng để ở trong lòng."

Tần Thiền gật gật đầu, bưng chén canh đi vào phòng ăn, đặt ở trung tâm bàn ăn, nhìn đối diện đàn ông trung niên.

Cô đã từng nhìn thấy những bức ảnh chụp Tần Tân Thành khi còn trẻ, dung mạo tuấn tú, nhưng hiện tại ông đã có vài nếp nhăn, nước da cũng xấu đi rất nhiều.

"Ba." Tần Thiền ngồi ở đối diện ông.

Tần Tân Thành ngẩng đầu nhìn cô một cái,lên tiếng, cầm đũa lên bình tĩnh nói: "Tối hôm qua con đi đâu vậy?"

"Đi đến nhà Lương Tuyển ca."

Tần Tân Thành hiển nhiên sớm đã biết, thần sắc bình tĩnh: "Hợp tác với Thịnh Long đã thất bại?"

"Vâng," Tần Thiền húp một ngụm canh cá diếc luộc, "Cùng Triệu tổng tranh cãi có chút không thoải mái."

Tần Tân Thành trong tay chiếc đũa không nhẹ không nặng mà đặt ở trên mặt bàn, phát ra "Bang" từng tiếng vang: "Tranh cãi có chút không thoải mái, liền hủy mấy cái hạng mục trăm triệu?"

Động tác cầm thìa trên Tần Thiền dừng lại: "Ba, Triệu tổng có vẻ không chỉ muốn hợp tác……"

"Triệu Minh Xương không có gan lớn như vậy, sẽ không dám làm ra chuyện gì lưu lại hậu quả." Tần Tân Thành ngắt lời cô: "Từ nhỏ ta liền nói cho con, muốn có được bất cứ thứ gì, đều phải trả giá tương ứng."

Tần Thiền buông thìa xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Tân Thành.

Ánh mắt ông có chút đυ.c, vì bệnh tim mà khuôn mặt càng thêm gầy.

"Ngài yên tâm, chuyện Tân Á điện ảnh, con sẽ xử lý tốt."

Tần Tân Thành nhíu nhíu mày: "Con xử lý như thế nào?"

Tần Thiền liếc nhìn bát đậu hủ cá diếc trước mặt, trong lòng khẽ thở dài.

Món canh đậu phụ cá diếc do dì Vương làm nhất định phải ăn, đây là món cô thích nhất, mùi vị rất giống món mẹ cô nấu cho cô khi cô bị sốt.

Đêm nay sợ là không thể hưởng thụ việc ăn uống rồi.

"Hoa Duyệt là một trung tâm mua sắm mới ở Lâm Thành vào năm ngoái. Mặc dù nó không bắt nguồn từ thị trường địa phương như Thịnh Long, nhưng lợi thế lớn nhất của Hoa Duyệt là đối tượng trẻ hơn và công ty đã nỗ lực rất nhiều trong việc tiếp thị và phát trực tuyến phương tiện truyền thông. Các vòng kinh doanh xung quanh đang dần hình thành. Quy mô, trong vài năm tới, các dịch vụ trực tuyến chắc chắn sẽ trở thành xu hướng, những lợi thế như thương hiệu cũ của Thịnh Long sẽ không còn nữa, và khả năng Hoa Duyệt đột ngột phát triển mạnh là rất cao."

Đây cũng là nguyên nhân hôm nay cô đi Hoa Duyệt.

Tần Tân Thành nghe những lời này, trầm tư vài phút, mới ngẩng đầu nhạy bén mà nhìn cô: "Lúc trước con đã làm tốt công khóa?"

Tần Thiền cười cười: "Ngài dạy con những gì, con đều nhớ."

Tần Tân Thành hiểu biết Triệu Minh Xương là người như thế nào, cô muốn đàm phán với Triệu Minh Xương, sao có thể không điều tra trước?

Từ lúc bắt đầu, cô liền không nghĩ hợp tác với Triệu Minh Xương có thể thành công, chỉ là, nhưng trước khi kết quả ở trước mắt, cô vẫn có chút phiền muộn.

Tần Tân Thành sắc mặt vẫn là không tốt lắm: "Xử lý xong chuyện này, có một cái hợp đồng hợp tác cùng cao đẳng đại học "bồi dưỡng nhân tài mới" là hạng mục từ thiện, con phụ trách đi."

Hạng mục từ thiện.

Tần Thiền liếc nhìn Tần Tân Thành, ông ta không phải là người sẽ làm từ thiện, ông đột nhiên quan tâm đến các dự án từ thiện có lẽ để nâng cao danh tiếng của công ty và thu hút sự hợp tác và đầu tư.

Nhưng lúc này, ông đem hạng mục từ thiện không quan trọng giao cho cô, khẳng định là muốn đích thân đi xử lý hạng mục hợp tác về sau.

Cái hạng mục này tất nhiên sẽ không nhỏ…

Nhưng Tần Thiền không bao giờ hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu: "Vâng."

Bữa tối hôm nay thật vô vị, Tần Thiền trở về phòng, cô cảm thấy đầy bụng, rất khó chịu.

Cô lặng lẽ nhấc điện thoại và gọi cho Phùng Thiến.

"Tần tổng?" Cô lặng lẽ nhấc điện thoại và gọi cho

"Phùng Thiến, mấy ngày nữa cùng Hoa Nguyệt lão bản nói chuyện hợp tác, cô cùng tôi đi."

"Tôi sao?", âm thanh của Phùng Thiến phát ra mang theo sự kinh hỉ, "Được, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ. Có cần đặt nhà hàng trước không ạ?"

"Được," Tần Thiền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lười biếng mà trả lời "Liền chọn nhà ăn đi."

"Vâng." Phùng Thiến vội đồng ý.

Tần Thiền vừa định cúp máy, cô chợt nghĩ đến một chuyện: "Nhân tiện, có một dự án từ thiện ‘đào tạo tài năng mới’, cô nghe nói đến chưa?"

"Có nghe qua ạ." Phùng Thiến chần chờ: "Có điều là khi trò chuyện với Dung Dung tỷ ở phòng trà……"

"Hử?"

"Họ nói rằng Ninh Thành Hoàn Vĩnh gần đây có kế hoạch vào Lâm Thành, nhiều công ty đã sẵn sàng chuyển đi, Tân Á cũng đang nỗ lực để thiết lập mối quan hệ hợp tác toàn diện với Hoàn Vĩnh, tôi nghe nói rằng Hoàn Vĩnh rất có hứng thú với Tân Á. Các dự án từ thiện là một phần của nó. "

Hoàn Vĩnh?

Tần Thiền hỏi lại: "Ninh thành Cố gia?"

"Đúng vậy," Phùng Thiến đáp, "Nghe nói Cố gia trước kia……"

Suy nghĩ của Tần Thiền dần trôi đi, giọng nói của Phùng Thiến cũng ngày càng nhẹ hơn.

Cố gia từng xảy ra một bi kịch, hơn 20 năm trước, gia đình 3 người của ông Cố có liên quan đến một vụ tai nạn xe hơi trên đường cao tốc ở phía tây Lâm Thành, cả hai vợ chồng đều chết, con nhỏ của họ cũng mất tích, không biết tung tích.

Hiện giờ Hoàn Vĩnh, là do Cố lão gia một tay quản lý.

Tần Tân Thành yêu cầu cô phụ trách dự án từ thiện vì ông muốn đích thân phụ trách việc hợp tác với Cố gia.

Hoàn Vĩnh thị giá trị cao tới trăm tỷ, mà Tân Á đã nằm trong tay Tần Tân Thành nhiều năm, kinh doanh rộng nhưng không đủ vốn, nếu hai công ty thực sự hợp tác thì Tân Á rất có khả năng để lấy lại vinh quang của nó.

"Tần tổng?" Phùng Thiến thanh âm đột nhiên truyền đến.

Tần Thiền phục hồi tinh thần lại: "Phùng Thiến, cô giúp tôi một việc."

"Ngài nói."

"Giúp tôi lén điều tra riêng vụ tai nạn xe hơi nhà họ Cố và đứa trẻ mất tích.", Tần Thiền trầm tĩnh nói.