Chương 2: Không hẹn mà gặp lại

Vừa muốn nói tiếp, di động trong túi đột nhiên vang lên một tiếng, Tần Thiền mở di động ra xem.

Là một thông báo tin tức mới.

Tần Thiền vốn định xóa bỏ tin tức, lại ấn nhầm vào đó.

Giao diện tin tức mở ra, một tấm ảnh chụp đột nhiên không kịp phòng ngừa mà xuất hiện trước mắt cô.

—— Người đàn ông tây trang phẳng phiu, đã mất đi vẻ ngây thơ khi còn trẻ, lương bạc nhìn xa xa, lông mày hơi cau lại, đôi mắt thơ mộng như mực trong giếng cổ, toát lên vẻ ngoài ưa nhìn, ngoại trừ cho một đốm nhỏ trên tai trái của anh ấy, giống như một chiếc khuyên tai để lại một chút khí chất trẻ trung.

Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy.

Vừa có cảm giác trẻ trung lại vừa toát ra khí chất thành thục, vô cùng dụ hoặc.

Nội dung của tin tức chỉ là đứa con trai bị đánh rơi của Cố gia đã bắt đầu một công việc kinh doanh từ bàn tay trắng, tạo ra công nghệ hoa ngọc kỹ thuật, chỉ trong vài năm đã mở rộng công ty.

Bây giờ đã ký thỏa thuận hợp tác với một công ty niêm yết nổi tiếng ở Singapore.

Tần Thiền nhìn bức ảnh, hơi khựng lại.

Mạnh Nhân lại gần, hương rượu trên người cũng phả lại đây: “Ai đấy?”

“Không biết, là tin rác.” Tần Thiền mặt không đổi sắc thoát khỏi trang tin, khóa màn hình điện thoại, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt phức tạp của Mạnh Nhân.

Cô nhướng mày: “Làm sao vậy?”

Mạnh Nhân giật giật môi, nhìn về phía chiếc áo cô đặt ở một bên túi: "Cậu đi viện điều dưỡng?”

Ngoài ra còn có một bảng tên cá nhân trên áo len để ra vào viện dưỡng lão, mà có lẽ cô đã quên cởi ra.

“Ừm,” Tần Thiền điềm nhiên cười, “Theo thường lệ, tôi gửi ảnh cho mẹ, dù sao anh ấy cũng không có nhiều thời gian để đến thăm."

Mạnh Nhân bẹp bẹp miệng, đáy mắt có chút sáp, một hồi lâu mới mở miệng: “Thiền thiền, tôi muốn cậu vui vẻ.”

Tần Thiền ghét bỏ mà nhìn cô ấy: “Cậu lại muốn khóc đúng không?”

“Mẹ kiếp!”

Tần Thiền bật cười thành tiếng, mân mê điện thoại rồi gõ nhẹ lên màn hình: "Dì Mạnh không phải muốn giới thiệu cho tôi "một người siêu đẹp trai" sao?"

Mạnh Nhân kinh ngạc, trước đây cô luôn lảng tránh:"Cậu đồng ý?”

“Hừm, dù sao tôi cũng hai mươi tám.” Tần Thiền nhìn cô ấy, sau đó lắc đầu cười khổ. Mạnh Nhân cũng đã nói, cô vừa độc thân lại vừa có tiền, vậy cô nên có thỏa mãn nhu cầu tinh thần của chính mình.

"Tuy nhiên, địa điểm gặp mặt phải là phòng cà phê bên cạnh."

"Tại sao?"

Tần Thiền: “Tôi cùng ‘người rất đẹp trai " kia gặp mặt, xác suất hẹn hò là 50%; nhưng địa điểm chọn ở ‘ tuyền ’ thì xác suất kiếm thêm tiền là 100℅.

Mạnh Nhân: “……”

……

“Người rất đẹp trai” và cô gặp mặt vào năm giờ ba mươi chiều hôm sau.

Thời tiết có chút âm u, những đám mây nặng trĩu đè xuống, nhưng lại không hề đổ mưa.

Tần Thiền không có việc gì làm, cô đến phòng cà phê từ sớm, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ đợi.

Năm giờ mười lăm phút, một người đàn ông mặc âu phục xuất hiện trước cửa, sau khi nhìn xung quanh, ánh mắt của anh ta rơi về phía Tần Thiền, dè dặt mà lễ độ: “Tần tiểu thư?”

Tần Thiền cười gật gật đầu: “Trần Tiên sinh.”

“Người rất đẹp trai” có họ Trần và tên Thần, chỉ là từ “đẹp trai” theo quan điểm của dì Mạnh và cô rất khác nhau.

Các đường nét trên khuôn mặt của Trần Thần có thần thái, quai hàm rõ ràng.

Rất ngay thẳng, giống như nhân vật anh hùng trong một bộ phim cũ mà cô từng xem.

Trần Thần rất lịch sự, từng hành động cử chỉ đều lộ ra là người tu dưỡng tốt, tuy không nói nhiều nhưng anh ấy luôn quan tâm đến cảm xúc của cô.

Một người như vậy, dù cho là bạn trai hay chồng, đều vô cùng có trách nhiệm.

Thật hiếm khi Tần Thiền không cảm thấy phản cảm với một cuộc gặp gỡ như vậy. Trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, cô đã độc thân bao nhiêu năm rồi, có nên thử yêu một lần không?