Chương 1: Không hẹn mà gặp lại

Chạng vạng 6 giờ, màn đêm ở Lâm Thành vẫn chưa buông xuống, giống như một tấm màn màu xanh lam nhạt phủ xuống.

Khách sạn nằm ở bên sông, trên tầng ba có một tấm biển ghi chữ "tuyền", nét chữ phóng khoáng đẹp đẽ.

Chiếc Benz lớn màu bạc dừng lại trước cửa khách sạn.

“Tần tổng.” Người trông coi mở cửa chào cô.

Tần Thiền gật đầu, đem chìa khóa xe đưa cho người trông coi, một tay tùy ý xách theo chiếc túi màu trắng tuyết sam, đi thẳng vào.

Trang trí trong khách sạn rất trang nhã, đơn giản, chủ yếu theo tông màu Morandi.

Tần Thiền đi xuyên qua đại sảnh, đi qua phòng cà phê, phòng trà, phòng đọc sách, bước đến quầy bar trong cùng.

Trong quán bar, người phụ nữ trên sân khấu đang gảy đàn guitar, hát một bài hát trữ tình với chất giọng khàn khàn.

Bên cạnh là quầy pha chế, đôi tay của người pha chế chuyển động khéo léo, đong rượu vào bình lắc, một người phụ nữ đang ngồi trước quầy bar, chống cằm nhìn đôi tay của người pha chế.

Tần Thiền đang định tiến lên, giữa đường bị người cầm ly rượu chặn lại: "Tần tiểu thư, uống một chén nhé?"

Tần Thiền nhướng mày đưa mắt nhìn sang.

Lý gia tiểu thiếu gia Lý Kỳ, được sủng ái từ nhỏ đến lớn, vẻ ngoài trắng nõn thanh tú, nhưng lại mang dáng vẻ của công tử phong lưu.

Ra tay rất hào phóng.

Là khách quen của khách sạn.

Tần Thiền nhìn ly rượu trước mặt, cầm lấy nhấp một ngụm.

Đôi mắt ngà ngà say của Lý Kỳ lộ ra vài phần ái muội: “Thế nào, Tần tiểu thư?” Không biết là hỏi rượu hay là người hỏi..

Tần Thiền trầm tư nửa giây: "Rượu mang hương trái cây, còn có vị ngọt của brioche, Át bích?”

Lý Kỳ cười hai tiếng, tiến đến gần Tần Thiền một chút: “Tần tiểu thư có kiến thức rộng rãi, cũng không biết……”

“Hai ly, 688 tệ.” Tần Thiền cười ngắt lời hắn.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy thần sắc Lý Kỳ đông cứng lại, hắn cảm nhận được ánh mắt như có như không của mọi người xung quanh, sắc mặt trầm xuống: "Tần tiểu thư, cô có ý gì?"

Tần Thiền đem ly rượu trong tay xoay tròn, đưa mép ly còn dính một chút son môi đặt lên môi Lý Kỳ, động tác quá mức thân mật nhưng cô lại làm đến phá lệ thuận lý thành chương.

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn cô.

Rồi nhìn ly rượu trên tay cô, khẽ nhấp một ngụm, sau đó hài lòng nở nụ cười: “Rượu của Trần tiểu thư uống qua thật là rượu ngon."

“Cảm ơn.” Tần Thiền lễ phép mà cười theo, thuận tay đem chén rượu đặt lên chiếc khay của người phục vụ đang đi ngang qua, đảo bước đi về phía người phụ nữ đang quan sát bên quầy bar.

Mạnh Nhân dùng ánh mắt hả hê khi thấy người gặp họa nhìn cô, cầm lên ly rượu mà người phục vụ vừa pha lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đẩy một ly rượu khác cho cô: "Tần tổng của chúng ta là một người phụ nữ rất lôi cuốn, cho dù những lão già ở độ tuổi năm mươi, sáu mươi hay là mấy em trai mới lớn đều có thể nắm trong tay."

Mặc dù cô ấy nói điều này một cách trêu chọc, nhưng đó cũng là sự thật.

Hôm nay, Tần Thiền mặc một chiếc váy trắng muốt, vòng eo như ẩn như hiện, dưới hai dây váy là bờ vai mảnh khảnh của cô. Tóc dài được búi lên, một bên tóc mai rũ xuống mặt, một bên được vén ra sau tai, lộ ra chiếc cổ thon dài tuyệt đẹp, xương quai xanh rõ ràng.

Các đường nét trên khuôn mặt không phải kiểu trong sáng lay động lòng người; đôi mắt phượng khép hờ đầy quyến rũ, đôi môi căng mọng càng tăng thêm phong tình.

Tần Thiền cầm lấy ly rượu, tinh ý nắm bắt được vấn đề: “Em trai mới lớn?"

Mạnh Nhân chớp chớp mắt: “Nghe nói Lý gia thiếu gia hai năm trước mới đỗ cử nhân.”

Tần Thiền ngữ khí bình tĩnh: "Hắn chờ không nổi, nóng lòng muốn lớn lên."

Mạnh Nhân bật cười thành tiếng: "Vậy cậu còn đút rượu cho hắn?"

“Cậu chỉ phát triển thiết kế mới cho khách sạn,” Tần Thiền liếc cô ấy một cái, “Cậu sao biết được, hàng năm Lý thiếu gia đã đóng góp bao nhiêu cho lợi nhuận của khách sạn?”

Mạnh Nhân tò mò nhìn cô.

Tần Thiền duỗi ra bốn ngón tay..

Mạnh Nhân kinh ngạc mở to hai mắt, không khỏi thốt lên hai chữ "uây", sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nhìn cô: "Mở miệng ra là nói đến tiền, "Tuyền" của chúng ta từ cái tên cho đến cách bài trí đều rất tao nhã, sao có thể có loại ông chủ thô tục như vậy!"

Tần Chân nhấp một ngụm rượu, cô thừa nhận bài trí trang nhã, nhưng......

“Tên đâu có trang nhã đâu?”

Mạnh Nhân đột nhiên nghĩ đến nguồn gốc của cái tên "tuyền", tức giận uống cạn rượu trong ly.

Tần Thiền bật cười.

Lúc trước, khi cô cùng Mạnh Nhân đặt tên cho khách sạn, phong cách và ý kiến của hai người trái ngược nhau, cuối họ chấp nhận cái tên "tuyền".

Mạnh Nhân nói: "Mùa xuân, khi nghe sẽ cảm thấy rất êm tai và sạch sẽ, nó không bị ô uế như mọi thứ xung quanh."

Tần Thiền thầm nói: "Tuyền", còn có một ý nghĩa khác, đó là "tiền".

Ngày hôm đó, Mạnh Nhân trầm mặc thật lâu.

"Nói như vậy," Mạnh Nhân đưa ly rượu cạn cho nhân viên pha chế, "Tôi ra nước ngoài ba năm, về nước một năm, khi đi ra ngoài cậu vẫn còn độc thân, lúc trở lại thì cũng vậy. Hai mươi tám tuổi là khoảng thời gian tuyệt vời, khách sạn tới tới lui lui nhiều người như vậy, phi phú tức quý, cậu có tính toán tìm một người không?”

“Người giàu có đều già đi rồi.” Tần Thiền uống lên khẩu rượu.

Lời này quả thực không sai, “Tuyền” định vị khách hàng là nhắm vào phân khúc thượng lưu, người tới đây một là kẻ ăn chơi phác táng, hai sẽ là thương nhân, người cùng tuổi với cô không nhiều.

Phòng trà, quán bar chỉ là nơi giải trí, thư giãn cho những người đó.

"Vậy cậu có thể nuôi một con chó con. Hoặc là sói con như Lý Kỳ,” Mạnh Nhân trêu chọc, “Người trẻ tuổi nên có một mối tình oanh oanh liệt liệt, dù sao thì cậu cũng có rất nhiều tiền."

Động tác cầm chén rượu của Tần Thiền ngưng lại.

Mạnh Nhân nhận ra được phản ứng của cô: “Thế nào, thích ai à? Muốn kể chuyện?”

“Nói nhảm gì vậy?” Tần Thiền cười đẩy ly rượu ra, “Tôi thì có gì để kể đây?"

“Đúng vậy,” Mạnh Nhân gật đầu, “Bất quá, nếu cậu không đến nói……” âm thanh dần dần nhỏ lại.

Tần Thiền cảnh giác nhìn cô, trong lòng dâng lên một linh cảm “không lành”.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Mạnh Nhân hắng giọng: “Thái Hoàng Thái Hậu nói có một người muốn giới thiệu với cậu, còn đặc biệt nhấn mạnh, nhất định phải nói cho cậu biết, người đó "cực kỳ đẹp trai"."

Thái Hoàng Thái Hậu là mẹ của Mạnh Nhân.

Tần Thiền không khỏi nhướng mày: "Dì Mạnh sao không giới thiệu cho cậu?"

Mạnh Nhân hừ nhẹ: “Mẹ nói tôi không xứng với người ta.”

Tần Thiền bật cười.

Cô đương nhiên biết đây không phải lý do.

Trong lòng Mạnh Nhân đã có tên trúc mã đi ra nước ngoài, không có chút tin tức, bởi vậy dùng mọi biện pháp để làm đối tượng của mình biết khó mà lui, cuối cùng đến bạn bè khác giới cũng không có.

Dần dà, dì Mạnh liền lười quản cô ấy, lại đem tâm tư đánh lên người Tần Thiền.

Vừa muốn nói tiếp, di động trong túi đột nhiên vang lên một tiếng, Tần Thiền mở di động ra xem.