Chương 5: Buồn

Có tận năm sáu tên, một mình cái thân yếu ớt của cô bé không thể cản nổi.vả lại tuy nhà Lý Thông bán phở nhưng lại cách khá xa khu đông dân cư cộng thêm tiếng vinahouse của mấy tên biếи ŧɦái kia bật nữa, nên dù cô bé có la hét, kêu cứu đến đâu, như thế nào cũng chẳng ai có thể nghe thấy cả. Điều mà khiến Kiều Liên bất ngờ và kinh hãi nhất là trong những kẻ lao vào cắn xé cô có cả người chú ruột của mình,

Cô la hét khóc lóc van xin:

– Chú ơi… cứu cháu với… Thả cháu ra… Cứu tôi với… cứu!

Mặc cho con bé có la hét như thế nào bọn dã thú, mất nhân tính vẫn cứ hành hạ Kiều Liên. Chúng phê pha xé toạc quần áo trên người con bé, đứa liếʍ tay, kẻ bóp… người cắn cổ. Trong mắt những tên biếи ŧɦái kia, Kiều Liên chẳng khác gì một miếng thịt cả, một miếng thịt tươi mơn mởn, biết khóc, biết van xin, nước mắt cô bé cứ rơi ra, nó càng làm chúng điên dại và khoái lạc hơn. Chúng hành hạ con bé, tên nào tên đấy cũng cười khúc khích khen ngon khen ngọt. thằng Chột đi ra ngoài nhà, đi được một lúc thì nó mang vào một cái kim tiên, cái kim tiêm mà khiến nó phê, khiến nó trở thành kẻ tệ nạn, cặn bã của xã hội, rồi nó… Chọc vào ngực con bé tội nghiệp. Kiều Liên lúc này đờ cả người, con bé giãy đành đạch, mắt trợn cả nên, răng con bé cắn vào lưỡi vào môi mà chảy be bét máu. Chưa dừng lại ở đấy, hết thú vui tinh tởm khoái lạc cùng nhau, chúng nó lại bảo nhau thay phiên hành hạ con bé.

Cứ đứa nào mệt lại ra cho đứa khác vào, Con bé vì phê ma túy mà chỉ biết khóc rồi cười, nó cứ miên man quanh quẩn trong cái nỗi đau tột cùng của thể xác lẫn tinh thần ấy. Lúc Kiều Liên ngất đi chúng dùng rượu, dùng nước tạt vào mặt con bé để nó tỉnh dậy, bởi chúng nó thích điên dại cái đôi mắt biếc của con bé, cứ một lúc chúng lại chính ma túy vào người con bé, và cứ như thế cho đến tận sẩm tối. Khi đã chán chê, chúng nó, cả thằng chú mất dạy chết tiệt kia đi ra ngoài uống rượu thịt chó, bỏ lại con bé không mảnh vải che thân trong góc phòng tối tăm và lạnh lẽo. Và Kiều Liên cứ nằm như thế, cô bé nằm mãi mãi bỏ cả cái tuổi xuân thanh bao thăng trầm của mình, bỏ cả những hi vọng le lói nơi trái tim mang tên Tấn Sinh, con bé đã chết. Kiều Liên chết trong sự nhục nhã, sự đau thương cả về thể xác lẫn tinh thần, tiếng khóc vang vọng van xin, kêu cứu ai oán ấy vẫn văng vẳng đâu đây, nghe mà đau đớn tận tâm can.Vẫn góc nhà kho lạnh lẽo và tối tăm ấy, giờ đã không còn thấy bóng dáng cô bé ngồi lặng thinh, ngước nhìn ra cửa sổ mà trầm ngâm suy nghĩ. Một điều buồn hơn nữa là con chó của con bé, nó khôn lắm, lúc Kiều Liên bị mấy thằng vô nhân tính hành hạ, nó thấy cô chủ của nó la hét, nó chạy vào trong nhà, phòng thì bị đóng, nó cứ sủa inh ỏi cả nên, đầu đập phình phịch vào cánh cửa, rồi bị thằng Chột cầm cái điếu cày đập phát vào đầu, kêu ăng ẳng hai tiếng rồi chết, nó chết mà mắt vẫn trợn ngược cả lên, nhìn nó thương lắm. Vậy là cả chủ cả chó đều chết, thật đáng để người ta rơi nước mắt. Tên bến thái, nghiện rượu Lý Thông sau khi làm vài chai với mấy thằng tệ nạn trong xóm. hắn ngủ thϊếp đi, đến gần rạng sáng mới tỉnh. Hắn trượt nhớ đến Kiều Liên, hắn chạy vội về nhà, vứa về đến cổng, hắn thấy mụ Lành hốt hoảng chạy ra, mặt mụ không còn giọt máu:

– Cứu… Chết người, chết…

Lý thông chạy tới, vội bịt miệng mụ Lành lại:

– Chết cái gì mà chết, bà bị điên à!

Mụ Lành chân tay run lẩy bẩy, miệng lắp bắp:

– Ông ơi, con Kiều Liên nó… nó nó chết rồi

Lúc này tên biếи ŧɦái mới giậy nảy mình hoảng hốt, bắn kéo mụ Lành vào trong nhà, đến nơi hắn bị chết lặng khi thấy cái xác của cô bé. Một cái xác không mảnh vải che thân, mặt mũi thâm tím tái, vẫn còn in nguyên vết thâm của bàn tay trên khắp cơ thể người con bé. Lý Thông đờ đẫn mốt lúc thì miệng lão ấp úng:

– Bà ơi, chúng tôi… Tôi tôi đã gϊếŧ chết con bé.

Lúc này mụ Lành mới ngớ người ra

– Cái… cái cái cái gì á

Lý Thông hét lên:

– Tôi… tôi tôi đã gϊếŧ người, tôi đã gϊếŧ người

Rồi tên chú biếи ŧɦái kể hết cho vợ mình nghe từ việc tụ tập hút chích đến việc hại đời đứa cháu ruột thịt máu mủ của mình. Từng câu nói cứ thế mà ùa ra khiến cho mụ Lành tái xanh mắt, không tin vào tai của mình

Mụ ấp úng:

– Bây… bây bây giờ phải làm gì ông

Lý Thông trầm ngâm nghĩ một lúc,thử hỏi tên biếи ŧɦái có dã tâm hại đời chính cháu ruột của của mình nghĩ gì ngoài việc dấu cái xác của con bé tội nghiệp chứ

– Để cả bao tải thì cồng kềnh, thôi cứ chặt ra làm nhiều khúc vậy

Nghe Lý Thông nói thế mà rợn cả người, hắn giờ chẳng khác nào một con quỷ, một kẻ tâm thần bệnh hoạn cả. Còn mụ Lành, mụ cũng sợ hãi mà làm theo. Cái xác của Kiều Liên bị kéo lăn lông lốc ra ngoài giếng. Lý Thông bảo mụ Lành lấy cho mình cái dao thịt lợn, mụ cũng răng rắp nghe theo chạy vào nhà mà lấy cho hắn. Cầm con dao trong tay Lý Thông căn đúng cổ

bộp một cái, chiếc đầu con bé lìa khỏi cổ, một dòng máu sền sệt chảy ra loang khắp giếng, mùi tanh xộc hẳn lên mũi hắn. Tên biếи ŧɦái nhặt cái đầu, hắn bổ tiếp, cái đầu nát… một vài thứ gì đó phụt ra nhơn nhớt, đến phần cái thân, hắn bổ nhiều nhát, máu phụt vào mặt hắn. Lý Thông khẽ lấy lưỡi mà liếʍ, nó có vị mặn mặn chua chua, ngậy ngậy, khác hẳn tiết canh lợn hay vịt mà hắn thường ăn. Lý Thông khoái chí, hắn chợt nhìn sang cái nồi, một suy nghĩ kinh tởm hiện lên trong đầu của kẻ biếи ŧɦái, hắn muốn ăn thịt người… Đúng, hắn muốn ăn thịt người, ăn thịt đứa cháu ruột của mình. Hắn cắt một ít phần thịt ở ngực cô bé, một ít mông rồi cho vào chảo rang, phần lòng, nội tạng thì để riêng vào một bao. Mùi thịt tỏa ra, cái thứ thịt người tuy tanh tanh, ngậy ngậy mà thơm ra phết, khiến Lý Thông phải nuốt nước bọt ừng ực. Mụ Lành đang ở trong nhà chơi ma túy thấy thế cũng chạy vội ra bếp, mặt mụ sáng cả nên. Thử hỏi thứ gì đã khiến hai con người này tàn nhẫn và bệnh hoạn đến thế ngoài ma túy chứ. Thật ra ngoài bán phở, vợ chồng Lý Thông còn bán cả ma túy cho các con nghiện của chúng nữa, hai người họ cũng mới bán gần đây thôi, cũng tại vì nghiện quá, mà tiền bán bát phở, bát bún cũng chẳng đáng bao nhiêu, đành làm liều vậy. Một đĩa thịt người rang, một đĩa lòng và một cút rượu, một buổi trưa thật tuyệt vời với vợ chồng nhà Lý Thông. Mà nghĩ đi nghĩ lại cái thứ thịt người ngon như thế này một mình ăn cũng hơi phí, hai vợ chồng bọn họ quyết định dùng nó để làm phở cho bàn dân thiên hạ được thưởng thức cái gọi là “quốc thịt” này. Nói là làm hai vợ chồng Lý Thông sẵn cái kho mà Liên hay ở đấy để chế biến, nào là lòng, là tim là gan, quả thực quá nhiều thứ để chế biến. Vừa làm hai vợ chồng vừa nói vui với nhau

– Có đống này chắc cả tuần sau không phải đi chợ nữa hehehe

Khi mụ Lành đang làm thịt, Lý Thông từ phía sau, hắn từ từ ôm choàng lấy mụ. hắn mân mê, liếʍ láp vợ mình, họ hành sự với nhau ngay tại bếp, đằng trước là cái cánh tay be bét máu của Kiều Liên