Chương 3: Lễ cưới...
Rầu rĩ chuyện con gái Út lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh nên bà giáo Hoa năng đi chùa. Ngoài mục đích cầu nguyện cho bệnh trạng của con, bà còn van vái vong hồn của Thanh Hà, mong cô đừng quấy phá...
Ngôi chùa Thiện An có vị hoà thượng Chơn Tánh là người lâu nay bà giáo rất sùng bái. Nhân việc này, bà tới viếng và trình bày với ông mọi chuyện đang xảy ra trong nhà mình.
Nghe xong, ông chau mày một lúc rồi gọi chú tiểu vào trai phòng lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Mở hộp ra, ông lấy đưa cho bà giáo xem một xâu chuỗi hạt huyền, vừa bảo:
-
Đây là vật mà người đem ký gửi cho bần tăng đã nói rằng của chính con gái bà ấy. Tôi thấy xâu chuỗi đẹp nên hỏi bà ấy mua ở đâu, thì bà cho biết là không hề mua, mà chính con gái bà trước khi chết đã nhặt được nó trong một chuyến đi chơi. Xâu chuỗi đen tuyền, đúng là bằng hạt huyền nguyên chất, nhưng càng quý hơn là trên mỗi hạt đều nổi lên chữ Duyên rõ như cầm bút viết. Bần đạo đã nhìn thật kỹ, chữ Duyên này không phải do bàn tay con người tạo nên. Nó tự nhiên mà có!
Bà giáo nhìn kỹ và dù không biết chữ Hán, nhưng cũng thấy được trên mỗi hạt huyền đều hiện lên một chữ giống nhau, khi ẩn khi hiện. Bà giật mình:
-
Sao nó giống với chữ sau gáy của con nhà này, lúc nó vừa sinh ra thì cũng nổi lên một chữ giống như vậy, đỏ tươi. Sư Chơn Tánh ngạc nhiên:
-
Sao lại có chuyện trùng hợp lạ kỳ như thế này? Người đem gửi xâu chuỗi này cũng kể chuyện gần giống như vậy. Bà ấy bảo rằng sau gáy con gái bà lúc mới sinh ra cũng có một chữ Duyên như thế! Bà giáo chưa thể tin có chuyện trùng hợp, nên hỏi lại:
-
Người đem gửi xâu chuỗi là ai vậy, thưa thầy? Nhà sư không giấu:
-
Là bà Hội đồng Tăng ở làng mình. Bà giáo kinh hãi kêu lên:
-
Con gái đã chết của bà là Thanh Hà! -
Thì ra bà cũng biết mẹ con họ. Tội nghiệp, cô con gái còn trẻ quá mà đã yểu mạng. Nhưng có chuyện này. Ông lấy ra một quyển sách cũ, lật vài trang rồi ngẩng lên bảo:
-
Theo sách thì trên đời này nếu hai người có cùng đặc điểm giống nhau thì sẽ không cùng gần nhau được. Cũng may giữa con bà và cô gái cùng làng này không có quan hệ gì với nhau, nên... Vừa nói tới đó, ông chợt nhớ ra, nên vội bảo:
-
Mà không phải, giữa họ có dính tới nhau đấy chứ? Theo lời bà kể thì hiện cô Thanh Hà và con gái Út bà gặp nhau... Ông suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
-
Theo sách thần toán, nếu một cặp giống đặc điểm với nhau mà một trong họ chết thì mọi việc coi như đã được hoá giải. Ở đây cô Thanh Hà đã thác rồi... Nhưng cũng có thể họ còn nợ nhau ở kiếp trước!Bà giáo thở dài:
-
Vậy là vong hồn của con nhỏ đang ám đứa con gái nhà này. Thầy xem có cách nào chỉ giúp con với. Sư Chơn Tánh bộc bạch:
-
Người tu hành không tin tà ma, cũng không đối đầu với chúng. Nhưng trong chuyện này, do tình cờ bần tăng được ký thác xâu chuỗi có liên quan tới vong linh người nữ tên Thanh Hà, cho nên bần tăng cứ tạm gửi cho bà xâu chuỗi. Bà thử đem xâu chuỗi này về, đưa cho con gái giữ trong mình coi có tác dụng gì không?
Bà giáo phấn khởi hẳn lên:
- Xin tạ ơn thầy, ngàn lần tạ ơn thầy! Bà lấy xâu chuỗi và bọc nó trong chiếc khăn đội đầu một cách cẩn thận, chẳng khác gì giữ một báu vật. Sư Chơn Tánh còn dặn:
-
Thầy cũng không dám chắc có kết quả gì, nhưng sau khi thử để cô nhà giữ trong ba hôm, thì đem lên đây trả lại cho ta. - Dạ, con xin hứa! Bà rời khỏi chùa một đoạn thì chợt có người gọi phía sau:
- Bác ơi! Quay lại thì bà giáo vô cùng ngạc nhiên khi thấy Minh Hằng với gương mặt tiều tuỵ, thất thểu bước một mình.
-
Cháu đi đâu vậy? Minh Hằng bỗng khóc oà:
-
Con khổ quá bác ơi. Chị Hằng vừa rồi đuổi con đi, chị ấy nói con không thể ở trong nhà được, bởi tối nay chị ấy cưới vợ! Vẫn không ưa cô gái này, tuy nhiên khi thấy tình cảnh Minh Hằng như vậy, bà giáo cũng phải an ủi:
-
Cháu cứ về với bác, mọi việc rồi để bác lo. Minh Hằng lắc đầu:
-
Cảm ơn bác. Cháu muốn vào chùa một chút, bác cứ về trước. Với xâu chuỗi hạt huyền trong tay, bà giáo không muốn giữ Minh Hằng lại, bà bước đi nhanh, bỏ lại cô gái ở đó. Minh Hằng lững thững bước vào chùa.
Đang đi, bỗng có ai đó nắm tay Minh Hằng kéo lại. Bực mình, vừa định lên tiếng thì chợt một giọng nói vừa đủ cho cô nghe:
-
Cô đang "dơ mình" thì làm sao vào chùa được! Minh Hằng giật mình khi bị nói đúng tình trạng cơ thể, cô quay lại nhìn thì suýt kêu thét lên, bởi đang đứng trước mặt cô lúc ấy là... cô gái hôm trước!
-
Cô... cô... Hôm đó ở trong phòng khi vừa nhìn thấy con người này, Minh Hằng đã ngất xỉu. Hôm nay có lẽ do đã gặp một lần, nên Minh Hằng chỉ run rẩy, định bước lùi lại, thì nghe một giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng hàm ý như ra lệnh:
-
Bước ra góc sân kia vắng vẻ, dễ nói chuyện hơn. Như bị thôi miên, Minh Hằng bước theo. Cô gái kia đi nhẹ nhàng, nhưng lại bước rất nhanh. Dẫu cố gắng, nhưng Minh Hằng không tài nào theo kịp. Khi bước tới cuối sân chùa phía sau, thấy cô nàng nọ ngồi sẵn trên một ghế đá, quay lưng như chờ đợi.
Bước tới sát bên, nhưng Minh Hằng không dám ngồi xuống, phải đợi nhắc:
-
Ngồi xuống đi! Minh Hằng vừa ngồi xuống thì bất thần người ấy quay lại... Lần này Minh Hằng không sửng sốt nữa, mà đúng hơn là sững sờ trước gương mặt đẹp như tranh vẽ của cô ta! Không còn nụ cười lạnh, đôi mắt xanh lè và chiếc lưỡi dài hơn một thước...
-
Cô... cô... Cô gái cười rất tươi:
-
Sao cô Minh Hằng có vẻ ngạc nhiên vậy? Vẫn là tôi đây thôi. Cô có muốn biết tên tôi không? Tôi là... Chẳng hiểu ai xúi giục mà Minh Hằng đã buột miệng:
-
Thanh Hà! Một tiếng cười trong trẻo phát ra từ đôi môi Thanh Hà.
-
Cô khá thông minh. Bởi vậy sự quan tâm của tôi với cô không phải là chuyện thừa. Minh Hằng muốn nhìn thẳng vào mặt người đối diện, nhưng mỗi khi liếc mắt nhìn thì cô có cảm giác như ánh mắt ấy đang muốn nuốt chửng mình, bởi vậy cô vừa cúi mặt vừa nói:
-
Vừa rồi cô... Ý Minh Hằng muốn nhắc tới gương mặt ghê sợ lúc nãy, nhưng chưa kịp nói thì đã bị chặn ngang:
-
Cô muốn tôi với gương mặt quỷ ấy lắm sao? Tôi vốn là người như thế này và bây giờ tôi vẫn như vậy, ngoại trừ... Nàng vừa nói vừa đứng lên, và bất thần vung tay lên cao. Khi hạ tay xuống thì nàng ta vụt biến mất!
Minh Hằng rung sợ thật sự, cô lắp bắp:
-
Tôi... tôi... Lần đầu tiên biết chắc mình đang gặp ma, nên phải mất mấy chục giây sau cô mới hoàn hồn. Tuy nhiên, phải một lúc lâu sau Minh Hằng mới có thể đứng dậy và lảo đảo bước đi.
Chợt có ai đó nói một cách vô tình ngay phía sau:
-
Mới rồi tôi nhìn thấy đứa con gái nào ngồi ở băng đá kia giống hệt như Thanh Hà con ông Hội đồng Tăng! Một người khác nói thêm:
-
Con nhỏ chết trẻ, lại bất đắc kỳ tử nên linh lắm, nghe nói nó cứ hiện hồn về hoài. Mày lạng quạng mà gặp phải nó thì có mà toi mạng! Hai người nọ đi rồi mà Minh Hằng vẫn còn bàng hoàng. Cô nhìn lại cánh tay mình, nơi cô vừa bị Thanh Hà nắm, dường như cảm giác lạnh và tê rần đang lan ra... Nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn, cuối cùng thay vì trở lại nhà của Thanh Hằng, Minh Hằng quyết định đi luôn ra bến xe đò. Cách tốt nhất lúc này đối với Minh Hằng là phải rời khỏi chốn này. Mất Thanh Hằng dẫu đau lòng, nhưng mạng sống của mình, Minh Hằng nghĩ, không thể để mất trong tay một hồn ma được!
Minh Hằng bước lên xe đò lúc ấy là hai giờ chiều...
° ° °
Chiếc xe nhà ngừng ngay cửa khiến cho bà giáo ngạc nhiên nhìn ra. Do mắc kém nên chưa nhận ra ai, bà bảo Hoàng:
-
Con ra coi ai vậy? Hoàng vừa bước ra đã quay trở vào liền, giọng hớt hải:
-
Bà Hội đồng Tăng má ơi! Từ nào đến giờ tuy là ở chung làng, nhà cũng không cách nhau xa lắm, nhưng bà giáo Hoa chưa một lần gặp gỡ với con người mang tiếng là giàu có và quyền uy nhất vùng này. Bởi vậy nghe bà ta ghé lại nhà mình thì bà giáo ngạc nhiên, chưa biết phải làm sao. Vừa khi Hoàng nhắc:
-
Bà ấy là má Thanh Hà đó! Chi tiết này làm bà giáo nhớ lại chuyện thực tại của con mình, bà vội đứng lên. Nhưng bà chưa kịp ra cửa đón khách, thì khách đã bước vào phòng ngoài rồi.
Chính cô con gái lớn bà Hội đồng là Thanh An dìu mẹ mình đi. Thay vì thái độ hách dịch như xưa kia nhưng bây giờ bà Hội đồng rất dịu dàng, bà lên tiếng:
-
Tôi muốn gặp bà giáo Hoa. Bà giáo mau mắn:
-
Dạ, tôi là giáo Hoa đây. Bà Hội đồng chụp ngay tay chủ nhà và siết chặt như người thân lâu năm mới gặp lại, bà ríu rít:
-
May mắn cho tôi. Cứ tưởng không gặp được bà! Rồi không đợi chủ nhà mời, bà đã ngồi ngay xuống ghế trường kỷ, dúi nhanh vào tay bà giáo một gói bọc nhung đỏ, vừa nói nhanh:
-
Bà cứ giữ lấy, coi như đây là của hồi môn tôi cho tụi nó làm ăn! Bà giáo ngơ ngác:
-
Chuyện gì vậy bà Hội đồng? Hoàng phải bước tới giúp mẹ mình mở bọc nhung ra, cả hai mẹ con đều sững sờ trước nhiều món nữ trang sáng loá!
-
Cái... cái này... Trong lúc bà giáo lúng túng thì bà Hội đồng đã bình tĩnh nói:
-
Con gái tôi nó bắt phải đem qua đây cho bằng được. Nói bảo rằng nhà chồng nó không có sẵn, mà đám cưới thì phải có nữ trang để mẹ chồng trao cho cô dâu trong lễ lạy xuất giá. Đây là chút thành ý của gia đình chúng tôi, cũng là ý nguyện của con gái tôi nữa, xin chị đừng từ hỏi. Bởi nếu không... Thanh An bây giờ mới lên tiếng:
-
Suốt đêm qua, con Thanh Hà hiện hồn về cứ đòi má tôi phải đi qua đây ngay, má tôi bảo để sáng tính lại thì nó quậy tưng bừng, làm cả nhà không ai ngủ nghê gì được! Con nhỏ này ngang bướng, nó mà muốn chuyện gì thì đố ai cản được. Bởi vậy, bác và anh đây nên làm theo ý nó. Bà Hội đồng nói thêm:
-
Vong của nó về bảo rằng nó có duyên với con Hằng nhà này, duyên tiền kiếp chứ không phải mới đây, nên bằng giá nào chúng cũng phải lấy nhau...Bà giáo ngập ngừng:
-
Nhưng mà... tụi nó làm sao ăn ở với nhau được? Không tính chuyện nó là ma thì hai đứa cũng đều là con gái mà!Thanh An quả quyết:
-
Thanh Hà cam đoan chắc là nếu chúng ta cử hành hôn lễ cho đúng với nghi thức. thì nhất định hai đứa nó sẽ ăn đời ở kiếp với nhau được! Thanh Hoàng nói nhỏ bên tai mẹ:
-
Thì cũng giống như Thanh Hằng, nó cũng nói vậy... Bà giáo dịu giọng:
-
Tôi cũng đâu biết làm sao khác... Bà Hội đồng mừng rỡ:
-
Như vậy được rồi! Chúng ta tiến hành hôn lễ cho chúng nó ngay đi. Chính Thanh Hà chọn ngày, tối hôm nay là lễ đưa dâu... Hoàng buột miệng:
-
Sao được! Ai lại rước dâu vào ban đêm? Thanh An giải thích:
-
Nó là hồn ma thì làm sao đi ban ngày được. Vả lại hôm nay là ngày giờ tốt, con Thanh Hà bảo ở cõi âm chuyện ngày giờ là quan trọng lắm, không thể làm khác được. - Đón dâu ngay tối nay được chứ sao không má. Câu nói bất ngờ khiến mọi người quay lại. Thanh Hằng bước ra với chiếc áo cưới trong tay. Trông chị tỉnh táo hơn mấy ngày qua. Bà Hội đồng Tăng vừa trông thấy đã reo lên:
- Con ơi, giúp má với. Thanh Hằng hầu như đã trở lại bình thường, chị nhìn mẹ .
-
Đây là duyên nợ của tụi con má à, má nên làm theo ý má vợ con. Đó cũng là ý của Thanh Hà.
Thấy con mình đã bình thường, bà giáo mừng, nhưng còn rất khó xử với chuyện cưới xin, bà nhìn sang con trai cả như nhờ sự góp ý thì Thanh Hoàng lại gật đầu:
-
Cứ làm thế đi má. Thanh Hà đưa lại cho bà Hội đồng cái hộp gỗ đựng xâu chuỗi huyền:
-
Con tạm giữ vật này, gởi trả lại cho má, để má cất cho Thanh Hà. Cũng chính nhờ nó mà con trở lại bình thường. Con cảm ơn má...Hoàng mừng khôn xiết:
-
Thanh Hằng đâu còn gì phải lo nữa má! Hay là... Hiểu ý anh mình, chính Thanh Hằng nói liền:
-
Với Thanh Hà thì một là một, không cãi lời cô ấy được đâu. Mà tại sao lại làm khác, khi con và cô ấy có duyên nợ với nhau...Hai mẹ con bà giáo im lặng. Trong lúc bà Hội đồng lại giục:
-
Không còn thì giờ nữa đâu, bây giờ tôi phải trở về lo chuyện hôn lễ. Bà giáo vẫn còn lúng túng:
-
Nhưng... nhà cửa tôi như vậy, làm sao đây? Thanh Hằng trấn an:
-
Đâu phải đám cưới bình thường dâu mà má phải lo. Cứ để con. Chị đứng lên đi về phía góc nhà, rồi xách tới một chiếc vali mà vừa nhìn thấy Hoàng đã reo lên:
-
Vali quần áo của Minh Hằng, nó bị mất... Thanh Hằng mở vali ra trước sự kinh ngạc của mọi người. Trong đó chứa một bộ áo dài và một bộ áo gối thêu rồng phượng bằng lụa rất đẹp!
Thanh An là người lên tiếng đầu tiên:
-
Hôm qua mấy thứ này còn bên nhà, ai đem qua đây hồi nào vậy? Rồi cô kể:
-
Chính bởi những vật này mà ba năm trước con Thanh Hà tự tử! Nó phản đối cuộc hôn nhân do ba má tôi ép nó. Khi nó chết rồi, tôi tiếc của nên xếp mấy thứ này vào tủ cất, hôm nay tự nhiên thấy nó xuất hiện trên giường Thanh Hà, rồi bây giờ lại ở đây. Thanh Hằng nói một cách tự nhiên:
-
Mọi vật đều có chủ, mà phải đúng là chủ nó thì mới hưởng được lâu bền. Cái này là dành cho em. Chị ướm thử bộ đồ, reo lên:
-
Đồ này sắm là để cho con đây chứ! Nhìn con mình trong bộ đồ lễ, bà giáo xúc động:
-
Con tôi! Bộ đồ vừa vặn đến kinh ngạc! Đến Thanh An cũng phải kêu lên:
-
Như đo cắt cho cô Hằng vậy! Hoàng thấy bên dưới bộ đồ cưới còn có vài thứ nữa, nhìn kỹ cô kêu lên mà quên sự có mặt của hai người khách:
-
Quần áo của Minh Hằng! Quả đúng như vậy. Đây rõ ràng là vali của Minh Hằng bị mất hôm qua.
-
Anh Hai giúp em đem cất vali này vào phòng. Nhớ mình giận Minh Hằng về chuyện mất chiếc vali, Hoàng hơi hối hận. Lúc này cô mới chợt nhớ ra là Minh Hằng đã không có ở nhà từ trưa hôm qua đến giờ. Cô gọi Ngọc Hà và Tùng Châu hỏi:
-
Mấy đứa có thấy Minh Hằng đâu không? Ngọc Hà đưa ra mảnh giấy nhỏ:
-
Minh Hằng về Sài Gòn rồi. Giấy này em cũng không phải nhận trực tiếp từ cô ấy, mà do Thanh Vân bạn của Thanh Hằng đưa lại. Hoàng lẩm bẩm:
-
Cũng tại anh mày... Trong đầu Hoàng đang hiện lên một hình ảnh rắc rối mới. Chuyện tình cảm của Thanh Hằng và Minh Hằng sẽ ra sao đây khi Thanh Hằng làm đám cưới, mặc dù là đám cưới với... hồn ma. Xem ra Minh Hằng yêu Thanh Hằng thật lòng và chắc bây giờ cô ta đau khổ lắm...
Ngọc Hà chép miệng:
-
Yêu đương làm gì cho rắc rối! Châu chống nạnh nhìn bạn:
-
Để rồi coi. Rồi anh ta hỏi khẽ Hoàng:
-
Bộ để cho thằng Thanh Hằng lấy... ma nữ thật hả anh? Hoàng nhẹ thở dài:
-
Chứ biết sao bây giờ. Hai đứa không thấy sao, nếu không cho nó cưới thì bệnh tình Thanh Hằng biết chữa thế nào đây? Tùng Châu rùng mình:
-
Chắc em không dám ở lại dự lễ cưới này quá! Ngọc Hà trừng mắt nhìn bạn:
-
Bạn bè vậy đó hả? - Ngoài ra còn Minh Hằng nữa... Ý muốn nói rằng dẫu sao giữa họ và Minh Hằng là bạn lâu năm, giờ đây chẳng lẽ đứng nhìn bạn mình phản bội?
Hiểu ý, Hoàng nhẹ giọng bảo:
-
Hai đứa cũng không nhất thiết phải ở lại... Tuy nhiên Ngọc Hà đã quyết định:
-
Bọn này sẽ ở lại. Và cũng chính bọn này sẽ về giải thích lại cho Minh Hằng hiểu. Lúc này đã xế chiều. Mẹ con bà Hội đồng lên xe về. Còn lại toàn người nhà, bà giáo mới lo lắng hỏi Thanh Hằng:
-
Con chấp nhận lấy con Thanh Hà, con không nhớ nó là...Thanh Hằng hào hứng:
-
Con không thấy có gì trở ngại cả! Mấy ngày qua trong cơn mê con đã biết thế nào là sống với một người cõi âm, nên con có cảm giác như giữa chúng con không có gì khác biệt. Vả lại, Thanh Hà nói với con rằng cô ấy sẽ dành cho con một sự ngạc nhiên lớn. Con tin cô ấy. Bà Hội đồng chỉ biết lắc đầu, thở dài...
° ° °
Chiếc xe hơi quen thuộc của bà Hội đồng đi trước, theo sau là hai chiếc nữa. Họ lặng lẽ ngừng ngay trước cổng nhà. Trong này, bà giáo Hoa cũng đã chuẩn bị sẵn, nên giục Hoàng:
-
Đưa má ra ngoài đón người ta! Vừa bước ra tới cửa, mẹ con bà giáo đã sững sờ đứng khựng lại! Trước mặt họ là bà Hội đồng đi cùng cô con gái lớn và bốn năm người lớn tuổi nữa, có lẽ là trong thân tộc. Đặc biệt hơn là... có cả cô dâu đi kèm!
Hoàng bắt đầu run:
-
Sao... sao hồn ma mà cũng... cũng hiện hình giữa ban ngày được? Bà giáo cũng không hơn gì, giọng bà run còn hơn con gái:
-
Vịn giùm má, má thấy chóng mặt... Nhóm người nhà bà Hội đồng bước thẳng vào nhà một cách rất tự nhiên. Thanh An là người đại diện cho nhà gái, lên tiếng:
-
Thưa bác giáo, giữ đúng lời giao ước, nay giờ lành, ngày lành tháng tốt, má con và bà con họ nhà gái, xin đưa dâu về nhà chồng. Đúng ra phải khác đi, nhưng bác giáo thông cảm cho, hoàn cảnh không cho phép, nên tạm cử hành như thế này. Mời chú rể ra đón cô dâu vào nhà để lạy gia tiên luôn! Thanh Hằng từ trong bước ra, chị hơi khựng lại một chút khi nhìn thấy cô dâu đang trùm kín mặt. Rồi cũng tiến tới cúi chào nhà gái, xong đưa tay nắm lấy bàn tay cô dâu. Họ sóng đôi bước vào nhà trong. Tuy nhà không trang hoàng gì, nhưng do mới sơn phết hồi Tết, tường còn mới, lại được tăng cường đốt mấy ngọn đèn manchon nên cũng rực rỡ, sáng choang.
Trước khi bắt đầu lạy bàn thờ, một người trong thân tộc nhà gái nhắc:
-
Cô dâu phải giở khăn trùm ra rồi hãy lạy! Chiếc khăn được chính Thanh Hằng giở ra từ từ... Và chị sững sờ khi gương mặt cô dâu hiện ra! Đó là... Minh Hằng?
-
Hả! Thanh Hằng hơi lùi lại nửa bước, nhưng liền lúc đó chị nghe một giọng nói thật khẽ, chỉ đủ cho mình chị nghe:
-
Bình tĩnh. Cứ làm như những gì em đã dặn! Giọng nói không phải là của Minh Hằng! Giọng này Thanh Hằng đã nghe quen trong suốt mấy ngày hôn mê... Đó là giọng của Thanh Hà!
Buổi lễ gia tiên diễn ra êm thấm trước con mắt kinh ngạc của mẹ con bà giáo và cả hai người bạn của Thanh Hằng đứng ngoài cửa! Tùng Châu nói khẽ với Ngọc Hà:
- Tao không thể hiểu nổi... Ngọc Hà cũng lắc đầu:
-
Để lát nữa gặp Minh Hằng tao hỏi xem. Khi cuộc lễ chấm dứt thì Thanh Hằng xin phép hai bà mẹ được đưa vợ vào phòng riêng. Vừa vào tới trong, chị nhận được một câu nói rót vào tai:
-
Ban ngày chị sẽ sống với em bằng gương mặt này, còn ban đêm thì em sẽ là Thanh Hà trọn vẹn! Trong lúc quyện chặt lấy nhau trên giường, giọng nàng tha thiết hơn:
-
Em đã nói chuyện với Minh Hằng rồi, cô ấy cũng đồng tình với cuộc sống như vậy. Bọn em phải hy sinh nhiều lắm đó. Chỉ có chị là sướиɠ thôi, được một lúc đến... hai vợ! Thanh Hằng có lẽ quá bất ngờ nên nhất thời không thốt được thành lời. Mà cần gì phải nói, khi trong tay chị đã có được một cuộc tình không thể có trường hợp thứ hai trong cõi đời này!
Nhưng mà...
-
Thanh Hà này, chị chỉ yêu có mỗi... - Thôi nào, đừng nói linh tinh lỡ Minh hằng buồn thì sao? - Thanh Hà mỉm cười ôm choàng cổ chị.
*****
Kiếp trước Đinh Linh Lan đến cuối cùng cũng không thể nói rằng mình yêu chị...
...và kiếp này đến khi chết đi cô cũng chẳng được yêu chị.
Nhưng dù một hồn ma đi nữa cô cũng mong ở bên chị trọn đời!