Một Ngày Mùa Đông [Kiều Lan]

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện ngắn, bách hợp. Một ngẫu hứng nhẹ trong gió heo mây, xuân sắp về. Nhớ Ka Tỷ của tôi và thả hồn theo cơn gió bấc. Nhẹ nhàng. HE. Cảm hứng đêm giáng sinh. Vẫn là tình yêu đẹp lung ling của Ka Tỷ. …
Xem Thêm

Bỗng có vòng tay rắn chắc của ai đó bế tôi lên, ngồi xuống ghế, xốc vào trong lòng ôm chặt.

Tôi cứng người, quẹt nước mắt ngước lên... Là chị, là Thanh Hằng đang bế tôi, chị ôm tôi vào lòng, chị đang mỉm cười với tôi mà nước mắt chị lăn dài.

- Thanh Hằng... - Tôi chỉ có thể lắng giọng thốt lên đúng hai chữ.

Chị không trả lời, một tay ôm tôi đặt trong lòng mình, tay còn lại phủi phủi cho tôi. Sau đó, vùi mặt vào tôi hôn hít điên cuồng, mặt, mũi, má, mắt, môi... Chị không bỏ sót một centimet vuông nào.

- Đồ ngốc, sao để ngã như vậy? Đau lắm không mà khóc dữ thế?

Không nó không đau, tim em mới đau, đau không thể tưởng tượng.

...

- Sao chị...

- Sao trăng gì? Không để lại cái này làm sao biết được em vẫn còn cần chị? - Thanh Hằng vẫn ngồi, đặt tôi trên đùi, ôm vào lòng chưa buông, dù đã qua thời gian rất lâu, cả hai trái tim cũng đã ổn định. - Em và mẹ ác quá, đem chị ra cá cược như thế. Đến sáng nay mẹ mới chịu nói hết mọi chuyện, bảo chị đến đây đón em.

- Em xin lỗi. - Tôi vùi mặt vào ngực chị nhỏ giọng, chị nhắc đến mẹ khiến tôi chùn tâm.

- Chúng ta về thôi, mẹ đang đợi chị dẫn con dâu về ăn tất niên.

Thanh Hằng đứng dậy, đặt tôi xuống. Ân cần chỉnh trang quần áo cả hai, lau mặt mũi cho tôi bằng bàn tay dịu dàng.

Một bàn tay tôi bị cầm lên, trong phút chốc, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đã yên vị trên ngón áp út từ lúc nào. Chiếc nhẫn dù hoá ra tro tôi cũng nhận ra, vì đã ngắm nó quá kỹ. Chị thật keo kiệt, một chiếc nhẫn tặng đến hai lần.

- Chị...

- Mẹ thua em rồi, mẹ tâm phục khẩu phục chấp nhận em rồi. Về nhà thôi!

Thanh Hằng nắm chặt tay tôi dắt ra khỏi quán, niềm hạnh phúc trong mắt chị khiến tôi tin tưởng hơn bao giờ hết. Tôi thề, dù trời sập xuống cũng không mất niềm tin nơi chị thêm một lần nào, không buông tay chị đến hơi thở cuối cùng.

Thanh Hằng à, mẹ không thua em... Là mẹ thua chị!

Tôi nghe hạnh phúc dâng trào, nắm chặt tay chị, nhẹ nhõm bước theo. Bắt đầu từ lúc này, tôi tình nguyện giao phó cả cuộc đời cho chị, đó cũng là mục đích cuối cùng tôi sinh ra trên thế gian này.

Là để yêu chị. Phạm Thanh Hằng!

END.

Thêm Bình Luận