Chương 6

Lời tuy như thế, nhưng ta là một con quỷ, vẫn có thể ngửi ra hương vị. Đó là một tia bối rối của nữ tử không thể nắm bắt được nam nhân.

Nhưng ngươi đã là quý phi, là người được bệ hạ yêu thương nhất, mà ta đã sớm chết trong Trường Môn cung hóa thành xác thối, hồn phách khó có thể siêu sinh, còn chưa đủ sao?

Quý Như Nhân nhẹ nhàng vén tóc mai, vẻ mặt thẹn thùng nói với Thẩm Sơ Phóng: "Bệ hạ, thϊếp tiến cử tỷ muội nhà mình cũng là vì... thϊếp đã có thai, không có người vừa ý hầu hạ Bệ hạ, thϊếp không yên tâm đâu."

Thẩm Sơ Phóng ôn tồn mềm giọng nói: "Ái phi yên tâm, trẫm bận xong sẽ đến bên nàng, không cần người khác hầu hạ."

Tin vui Quý phi có thai lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, trong suốt tiệc xuân mọi người liên tục chúc mừng, mặt mày Quý Như Nhân hớn hở, rạng rỡ như một người chiến thắng.

Nhìn thấy cảnh tượng một đôi chim uyên ương đứng cạnh nhau dưới ánh nắng mặt trời, vẻ mặt ta đờ đẫn.

Đứa con.….Ta lại nhớ tới, ta cũng từng thuận lợi hạ sinh một đứa con.

Ta từng ngoan ngoãn uống thuốc tránh thai sau mỗi lần ân ái, nhưng có một lần thân thể không khỏe, bèn sai nha hoàn mang đi, lần này cá lọt lưới, khiến ta thành công có thai... nhưng cũng dấy lên một hồi sóng to gió lớn.

Có lẽ là do uống thuốc quá nhiều, đứa bé trong bụng ta phát triển không đầy đủ, khi sinh ra lại thiếu một cánh tay. Đại Lương coi trọng con cái và tín ngưỡng, một hoàng tử không lành lặn không có chỗ đứng, thậm chí còn là biểu tượng của tai họa. Mà ta thân là Hoàng hậu Đại Lương, sinh ra một đứa con dị tật, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của dư luận ở tiền triều hậu cung.

Ngày đó, đứa bé mới sinh chưa đầy một ngày, Thẩm Sơ Phóng đã sai người bóp chết nó.

Nghĩ đến đây, ta bật cười chua chát, chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh từ lòng bàn chân đi lên.

Dưới Hoàng quyền, con cái và quyền lực đều là gông xiềng, người bên gối che chở ngươi như châu như bảo hôm nay, mất đi giá trị lợi dụng liền như trần như bùn, ai cũng có thể phỉ báng.

Phượng Tê cung, lộng lẫy nguy nga, rường cột chạm trổ.

Ta treo mình trên cột trụ, lắc lư thân thể không có chi dưới, chán đến chết...

Thẩm Sơ Phóng đang ngồi ở trên giường, cho Quý Như Nhân đang tựa nghiêng trong vòng tay uống thuốc dưỡng thai. Quý Như Nhân nũng nịu, lúc thì muốn ăn bánh mật, lúc thì muốn hôn, lúc thì muốn hoàng đế đọc truyện cổ tích ru ngủ.

Ban ngày tuyên da^ʍ.

Ta oán hận vẽ vòng tròn lẩm bẩm.