Chương 4

Lúc ấy ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất là về Thẩm Sơ Phóng, còn cực kỳ ngóng trông muốn cầu xin hắn ngày ngày ở lại Phượng Tê cung, một mình chiếm hữu tình yêu của hắn.

Nhưng không ngờ, ngày hôm sau thi thể của hai cung nữ này bị phát hiện dưới ao, trong miệng bị nhét vải, trên người tím tím xanh xanh, không có một tấc da thịt nguyên vẹn.

Trong vòng vài ngày, tin đồn “Hoàng hậu tự ý vận dụng tư hình, xử lý những cung nữ không có lỗi, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, không có phong thái của một quốc mẫu” lan truyền nhanh chóng khắp hoàng cung. Mà kẻ chủ mưu ngọn nguồn, đang đêm lại ngủ trong cung của phi tần mới được phong Uyển phi.

Vết thương của ta lại bắt đầu phát ra những cơn đau tê dại dày đặc, lạnh đến thấu xương.

Khi Đại Lương mới vừa thành lập, hung nô Tây Bắc như hổ rình mồi, thường xuyên cướp bóc dê bò và mồ hôi nước mắt của dân chúng ở biên cảnh, trải qua nhiều thập kỷ nghỉ ngơi lấy lại sức, biên cảnh đã tạm ổn định.

Tiên hoàng của Đại Lương đã huy động toàn bộ lực lượng để tái thiết quân lực trấn thủ Tây Bắc, mà chủ soái và phó tướng là cha và đại ca ta.

Đại ca ta trẻ tuổi tài cao, được mệnh danh là thiên tài quân sự của thế hệ này ở kinh đô, kỵ binh dưới trướng thường sử dụng chiến thuật thâm nhập sâu vào lãnh thổ địch, hành quân xa để giành chiến thắng bất ngờ. Mà điều này cũng đặt nền móng cho những rạn nứt không thể hàn gắn giữa ta và Thẩm Sơ Phóng.

Năm Nguyên Khải thứ hai, cha ta dẫn quân Tây Bắc quyết chiến với Mạo Đốn Đan Vu, Thẩm Sơ Phóng vì muốn lập quân uy liền liên tiếp hạ sáu đạo chỉ dụ, yêu cầu lấy đầu Mạo Đốn, đại ca ta truy đuổi tàn quân Hung Nô hàng trăm dặm, nhưng lại rơi vào bẫy của địch, bị phản kích.

Đầu của đại ca bị chém đứt một cách tàn, biến mất trên thảo nguyên mênh mông khi đang chiến đấu bảo vệ biên cương của đất nước, mà thi thể được gửi về kinh thành lại bị quân Hung Nô khâu lên một cái đầu sói!

Quân Hung Nô dùng biểu tượng sói và thủ lĩnh đối phương bị bắt làm vật tế trời.

Thi thể khâu lại chỗ vết máu loang lổ, ta khó có thể tưởng tượng được đại ca lúc đó đau đớn và tuyệt vọng thế nào.

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to sưng phù xanh trắng của ca ca, đôi bàn tay năm xưa ôm chặt Kiều Kiều chơi xích đu, đã từng có sức khỏe phi thường, cường kiện hữu lực.

Mà hiện giờ, đầu mình hai nơi—

Lệnh quân như núi, ta không thể để tình cảm nữ nhi lấn át, nhưng lại sắp bị đau đớn và tủi nhục nhấn chìm, ta quỳ ở trước Nghị Chính điện ba ngày ba đêm, muốn cầu xin Thẩm Sơ Phóng truy phong cho ca ca ta đã tử trận, nhưng bệ hạ mà ta yêu thương lại nói với ta: “Triều đình truy phong phải tuân theo một số nghi thức nhất định, đại ca ngươi là người thua trận bỏ mạng, không hợp quy tắc.”