Lúc đó ta thật sự ngu ngốc khi cho rằng cô ấy là một cô nương bao dung, rộng lượng còn xem cô ấy như bạn tâm giao.
Còn bây giờ, ta thong thả chỉnh trang quần áo, đầu tóc ra gặp cô ấy.
Vẻ mặt cô ấy lo lắng, vừa nhìn thấy ta đã hỏi:
“Sao rồi? Kiều Kiều, cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nếu muộn quá, sợ rằng A Hoài sẽ gặp nguy hiểm!”
Ta nhìn thẳng vào mắt cô ấy, bình tĩnh nói:
“Ta chẳng qua cũng chỉ là một cô nương yếu đuối, ta có thể làm gì được?”
“Vậy cô định trơ mắt nhìn huynh ấy gặp nguy hiểm hay sao?”
Cô ấy dường như đang chỉ trích ta, ta bỗng dưng cảm thấy rất nực cười.
“Vậy cô nhịn không được thì tự mình đi cứu hắn đi? Không phải cô muốn báo đáp ân tình của hắn sao? Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để cô báo ân đó!”
Cô ấy vừa nghe xong đã khóc thút thít, người ngoài không hiểu chuyện còn cho rằng ta đang bắt nạt cô ấy.
Ta nhìn vào dáng vẻ mỏng manh đó, cũng không tức giận, chỉ cười nói:
“Wow, tình cảm của hai người thật sự làm ta rất cảm động, nếu cô có thể cứu huynh ấy trở về, ta liền đi tìm cha ta xin Hoàng thượng tác hợp cho hai người.”
Sau khi nghe ta nói, cô ấy liền đứng ngồi không yên.
Hóa ra tình cảm của bọn họ chỉ sâu đậm khi có ta xen vào.
Ta phớt lờ cô ấy, sau khi để Phù Dung tiễn khách, ta liền trở về phòng để suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Không ngờ ta lại có mệnh tốt như vậy, ông trời lại thương xót cho ta một cơ hội để sống lại.
Về phần Lý Hoài, lần này không có ta ngu ngốc tới cứu hắn, chỉ hy vọng nơi đó gió tuyết sẽ lạnh hơn, khắc nghiệt hơn, tốt nhất không được để hắn sống sót trở về.
Ta trở vào nhà, đang nằm trên ghế dài chợp mắt, đống than củi đang cháy trong lò, tiếng tanh tách khe khẽ hòa lẫn với tiếng gió tuyết đáng sợ ngoài cửa sổ, ta trở mình nằm co ro, bất giác ngủ quên.
Vừa mở mắt ra, ta đã bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe.
Chủ nhân của đôi mắt này chính là người mà ta tạm thời không dám gặp nhất.
Đậu Vân Yên ngồi ở bên cạnh, nhìn thẳng vào ta, làm ta không biết phải đối mặt với đệ ấy như thế nào.
Nhưng đệ ấy lại chỉ đắp chăn cho ta, trước đây đệ ấy đã quen làm những việc như thế này, nhưng trước đây ta lại cảm thấy bình thường, còn bây giờ thì….
Ta vô thức muốn đứng dậy trách mắng:
“Vân Yên, đệ là đệ đệ của ta.”