Chương 5

Nhưng vào lúc này, ta càng ra sức cầu xin càng tạo sự nghi ngờ cho Lý Hoài, hắn sẽ cảm thấy ta đang tính kế với hắn.

Ta chỉ có thể đè nén lo lắng trong lòng, tận lực suy đoán xem hắn nghĩ gì, càng nhiều càng tốt, ta không còn nhiều thời gian, chỉ có thể cố gắng hết sức vì bọn họ.

Quả nhiên, hôm đó hắn chỉ là thuận miệng nói, hắn làm sao có thể bỏ qua cho tiểu đệ? Lần này là đệ ấy, lần sau hẳn là đến phụ thân?

Thái y dùng thuốc an thần cho ta, thoạt nhìn trông như khá hơn, thậm chí ta còn có thể đi được vài bước.

Nhưng ta biết chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.

Ta phải cố gắng đến dự yến tiệc Trung Thu, nội gián của nước địch gặp được ta, hắn nói rằng nếu ta giúp hắn gϊếŧ Lý Hoài, hắn sẽ cứu tiểu đệ của ta.

Hắn thật sự rất ngu ngốc!

Hắn cho rằng ta và Lý Hoài có thù hận, ta cũng không ngu đến mức dẫn sói vào nhà, làm hại quốc gia và bách tính.

Thêm nữa, quân đội của hắn không bằng phân nửa so với nước ta, muốn thôn tính nước ta còn khó hơn lên trời.

Trong yến tiệc, ta đeo hộ móng rực rỡ, trang điểm thanh tú và hoa lệ, bộ áo bào dành cho Hoàng hậu càng làm ta thêm nổi bật.

Ánh mắt của Lý Hoài không rời khỏi ta.

Hắn từng khen ta nhan sắc khuynh thành, so với hoa mẫu đơn còn đẹp hơn vài phần.

Ta nắm chặt tay hắn, nói với hắn nhiều lời yêu thương, ta nói mong mỗi năm đều được ngồi bên cạnh hắn như hôm nay.

Sau đó, thanh kiếm sắc bén đâm về phía hắn, ta không do dự chạy đến đỡ kiếm.

Khuôn mặt hắn ban đầu khó tin, sau đó là hoảng sợ, đây là lần đầu ta thấy Lý Hoài, người luôn điềm tĩnh và ngoan độc, lại tỏ vẻ sợ hãi như thế.

Thanh kiếm xuyên qua ngực ta, tưởng không đau nhưng lại đau đến thấu xương. Nỗi đau khiến cả người ta tê dại, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, lúc này ta lại hối hận...

... Ta sẽ không bao giờ gặp lại cả nhà, ta còn chưa nói với họ lời xin lỗi...

Xin lỗi vì sự ngu xuẩn của ta mà hại họ, để họ như con cờ của Lý Hoài, phải lo sợ không biết bị hại c.h.ế.t khi nào.

Lý Hoài run rẩy ôm ta, nhưng hắn càng ôm, ta càng đau.

Ta muốn g.i.ế.t hắn nhưng một câu ta cũng không dám mắng hắn....

Ta thật sự muốn c.h.ế.t, ta đã không còn sức lực...

Ta chậm chạp vươn tay chạm vào mặt hắn, thều thào nói:

"A Hoài, ta không thể ở bên cạnh chàng được nữa..."