Chương 8

Hoắc Lưu Hành nhíu mày: “Đừng có nói mà không suy nghĩ, muội còn muốn gả chồng hay không?”

“Vốn dĩ muội cũng không muốn gả chồng, cả đời muội sẽ đi theo nhị ca!”

Hoắc Lưu Hành yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng bình tĩnh nói: “Thư Nghi, cả đời nhị ca không có tình yêu nam nữ, chỉ có đao thương.”

“Cho nên muội mới luôn bảo vệ nhị ca, làm chân của nhị ca. Được rồi, muội sẽ đi nhận tội với Thẩm thị, nhị ca yên tâm làm việc chính của mình đi.”

Nàng nói xong, cười cười khép cửa thư phòng lại lui ra ngoài, quay người lại yên lặng đứng ở trên hành lang, thất thần nhìn những bông hoa trà nở rộ trong viện.

Đã nói hoa trà chính là loại hoa của cuối mùa xuân, trong thơ đã nói“Một năm trà mi nở lúc trăm hoa lụi(3) ”, hoa nở đến hôm nay thế gian lại không còn hương thơm nữa rồi.

“Việc gì Lang quân phải nhắc đến việc gả chồng với đại tiểu thư?” Không Thanh ở bên cạnh bàn nghiền mực nhìn Hoắc Thư Nghi ngoài cửa sổ, “Ngài nhìn, đại cô nương nhìn cảnh mà đau lòng rồi.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một tiếng cười lạnh: “Sang năm không phải còn có mùa xuân sao? Già mồm!”

Không Thanh nghẹn lời.

Hoắc Lưu Hành lắc đầu, tiếp tục nhìn bản đồ.

Sau khoảng hai nén hương, Kinh Mặc đã trở lại: “Lang quân, Thiếu phu nhân sai hai người hầu đi đốt vàng mã 49 ngày cho một người hầu đã mất.”

Kinh Mặc là người của Hoắc Lưu Hành, vốn dĩ không có khả năng sẽ nghe người ngoài sai việc, sở dĩ hắn đi theo Kiêm Gia và Bạch Lộ chẳng qua là đại tiểu thư sai bảo vừa lúc trúng Lang quân muốn hắn nhìn xem ý đồ của Thiếu phu nhân.

Tay cầm bút của Hoắc Lưu Hành ngừng lại: “Không có gì khác sao?”

“Không có gì khác, hiện giờ hai người hầu kia đã về việc.”

Không Thanh cảm khái nói: “Xem ra là lo lắng chuyện ma chay cưới hỏi(4) trùng nhau, sợ Lang quân đã biết lại khó chịu trong lòng cho nên mới lén lút như vậy. Đến người hầu qua đời bao nhiêu ngày rồi mà còn quý trọng thương tiếc như thế, tiểu nhân thấy vị Thiếu phu nhân này là một người đơn thuần lương thiện.”

Hoắc Lưu Hành không nói gì, ngược lại lại là Kinh Mặc nói trước: “Kinh thành cho người tới đây còn có thể đơn thuần lương thiện được sao? Người vừa mới đến được hai ngày thì ngươi nhìn ra được cái gì?”

“Ta thấy ngươi chính là lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử(5)! Dù sao ta cũng cảm thấy Thiếu phu nhân chẳng có cái gì khả nghi cả, ngược lại ta thấy nàng còn thực sự thích Lang quân của chúng ta. Chúng ta nói việc hôm qua đi, những chỗ mà Lang quân ở, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi hắn một giây nào chưa? Lang quân ngài nói có phải không?”

“Ồ.” Hoắc Lưu Hành hình như là bắt được chút tinh hoa từ trong lời nói của hắn, đột nhiên bị nhắc đến cảm thấy hoang mang, chậm rãi gật gật đầu.

Kinh Mặc và Không Thanh nhìn nhau. Cả hai đều thấy được sự khó hiểu trong mắt của đối phương.

Tất nhiên là Hoắc Lưu Hành không có ý định giải thích, chỉ nhíu mày, cúi đầu nhìn lướt qua tà áo của mình: “Quả thực như thế. Hiện giờ các cô nương thật sự là không dè dặt gì cả.”

“…?”

*

Trong viện, Thẩm Lệnh Trăn đang nói chuyện với Hoắc Thư Nghi, người vừa mới tới nhận tội, không hiểu sao mũi ngứa ngứa, hắt xì một cái.

“Thiếu phu nhân bị lạnh sao?” Bạch Lộ hỏi.

Nàng xua xua tay ý bảo không sao, bảo Kiêm Gia mang lễ gặp mặt tới đưa cho Hoắc Thư Nghi. Là một đôi vòng tay bằng phỉ thuý tinh khiết nhất.

Hoắc Thư Nghi chắp tay hành lễ với nàng, nhanh chóng nói: “Cảm ơn nhị tẩu. Vốn nên sáng sớm hôm qua tới gặp nhị tẩu chỉ là đêm hôm trước tâm tình không tốt nên uống rượu say, mơ màng một ngày, suýt chút nữa làm nhị tẩu bị thương, nhị tẩu đừng trách.”

“Không sao. Nhưng say rượu không tốt cho cơ thể, ngươi cũng phải để ý thân thể.”

“Vậy nhị tẩu đã chấp nhận lời xin lỗi của ta.” Hoắc Thư Nghi nở nụ cười, “Ta đi luyện võ.”

“Được.”

Hoắc Thư Nghi thuận tay đưa cho người hầu bên người, xoay người rảo bước đi.

Ở trong phòng, biểu cảm của Kiêm Gia trở nên lạnh lùng.

Đến Bạch Lộ xưa nay không tham gia mấy chuyện thị phi cũng tức giận: “Thiếu phu nhân, vị đại tiểu thư này lại quái đản như vậy? Cô gia tân hôn, nàng lại nói tâm tình không tốt, như thế chẳng phải là đang nói nàng không chào đón ngài sao?”

Thẩm Lệnh Trăn cười lắc đầu: “Các ngươi không cần chuyện bé xé ra to, ngược lại ta lại thấy, nàng chủ động cho ta thấy địch ý của nàng cũng là một chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?”

“Từ trước đến nay ta nghĩ mãi không ra, vì sao trong các quý nữ phù hợp độ tuổi trong kinh thành hoàng cữu cữu và nương lựa chọn gả ta tới Hoắc phủ. Ta luôn cảm thấy đằng sau đó còn có nguyên nhân gì đó, bắt buộc phải là ta. Nhưng trong hai ngày này, Lang quân cũng thương ta, chăm sóc ta, mẹ chồng cũng đặc biệt quan tâm đến ta, nhị tiểu thư đối với ta vô cùng chân thành, người hầu với ta cũng có lễ nghi, kính cẩn nghe theo, toàn bộ Hoắc phủ đều không nhìn ra chút manh mối nào, ngược lại lại là đại tiểu thư… Tuy ta cũng không hiểu tại sao nàng lại nhắm vào ta như thế nhưng ta nghĩ rằng, người có thể quang minh chính đại thể hiện ra địch ý của mình chắc chắn không phải là người xấu. Ta cũng không ngại qua lại với nàng.”