Chương 53

Từ khi ngồi trên xe lăn đến nay, Hoắc Lưu Hành chưa từng thất thố trước mọi người như lần này.

Những năm đó, có những lúc có người suýt chút nữa không cẩn thận để lộ ra nhưng hắn chưa từng bị người khác bắt gặp những tính toán sai lầm gây bối rối.

May là vì trời mưa đá nên hạ nhân trong Hoắc phủ đều ở trong phòng, lúc này trong tiền sảnh không có người khác, người duy nhất không biết chỉ có một mình Hoắc Thư Nghi.

Chỉ là dù rằng như thế hiện trường cũng vô cùng ngượng ngùng.

Cho dù tính của Hoắc Thư Nghi có qua loa đại khái, tận mắt nhìn thấy cảnh này cộng thêm phản ứng của mẫu thân và Không Thanh cũng hiểu được mọi chuyện.

Nàng lúng túng nói: “Chân của nhị ca khỏi lúc nào vậy…” Thấy người ta không trả lời, nàng lại cười trừ, thay đổi bầu không khí, “Hôm qua sao? Tin tức tốt như vậy sao không nói cho muội?”

Dư Uyển Giang vỗ vỗ mu bàn tay của nàng: “Khi nào về a nương nói chuyện với con.”

Hoắc Lưu Hành nặng nề thở một cái, nhíu mày nhìn Không Thanh: “Nàng ấy ở đâu?”

“Có lẽ đường vào nhà bị mưa đá chặn rồi nên hơi chậm một chút.”

Hắn vừa dứt lời mấy người đã nghe thấy giọng của Thẩm Lệnh Trăm: “Tẩu tẩu thật sự không sao, chỉ là bị xước da một chút thôi, muội đừng khóc.”

Nhìn theo nơi tiếng phát ra, mọi người thấy ở đầu hành lang Hoắc Diệu Linh đang khóc nức nở, Thẩm Lệnh Trăn lại đang ở bên đỡ vai nàng an ủi.

Hoắc Lưu Hành chỉ về phía đó hỏi Không Thanh: “Rách đầu? Chảy nhiều máu?”

Không Thanh nuốt khan ngụm nước bọt: “Là lỗi của tiểu nhân, vừa nghe nhị tiểu thư nói như thế, vẫn chưa nhìn Thiếu phu nhân đã vội vàng quay về bẩm báo với Lang quân.”

Hoắc Lưu Hành nhắm mắt rồi lại mở ra, nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn đang được Kiêm Gia và Bạch Lộ đi đến gần tiền sảnh.

Kiêm Gia vừa đi vừa cầm khăn lau trán cho nàng: “Thiếu phu nhân, ngài mau ngồi xuống đi, để nô tỳ xem cho.”

Hoắc Lưu Hành lăn xe lăn đến phía cửa, nghiêm mặt nói: “Còn không mau lại đây.”

Không Thanh nhìn Hoắc Lưu Hành, trong lòng nghĩ sao hắn lại tức giận chứ? Rõ ràng là do Lang quân tự mình không quản được chân mình, Thiếu phu nhân cũng có sai đâu.

Thẩm Lệnh Trăn nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, không dám sơ suất, nhanh chóng gia tăng bước chân, vừa mới bước qua bậc cửa đã bị hắn kéo thấp xuống, buộc phải để trán sát gần tầm mắt của hắn.

Hoắc Lưu Hành nhìn vết thương máu rỉ của nàng. Thật sự không nghiêm trọng đến nỗi “Đầu rách máu chảy nhiều” nhưng cũng không phải loại có thể xem thường “Xước một chút da” được.

Không biết lần trước ai ở tiền sảnh này, bởi vì khuỷu tay của hắn bị rách da mà kêu loạn xạ, đến lượt mình thì lại qua loa cho qua.

Mặt hắn u ám, sai Không Thanh: “Mang khăn với nước sạch đến đây, cả hộp thuốc nữa.” Hắn lại hỏi Kiêm Gia và Bạch Lộ: “Hai người mà không bảo vệ được một chủ tử sao?”

Hai người cúi đầu, Hoắc Diệu Linh ở bên cạnh nức nở giải thích: “Nhị ca, đừng trách bọn họ, trách muội… Tẩu tẩu đã sớm nói trời đã đổi rồi phải quay về sớm, muội ham chơi thêm một lúc nên mới gặp phải mưa đá. Trên đường đỉnh xe ngựa bị mưa đá rơi làm thủng rồi, bọn họ bảo vệ tẩu tẩu, tẩu tẩu lại bảo vệ muội nên mới không kịp lo cho mình…”

Dư Uyển Giang và Hoắc Thư Nghi đều sững người.

Hoắc Lưu Hành nhìn Thẩm Lệnh Trăn một cái, không nói gì, hất cằm ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, sau đó cầm lấy mấy đồ mà Không Thanh đưa tới, khăn đã ướt nước, khẽ tách tóc của nàng ra giúp nàng rửa sạch vết thương.

Nước vừa chạm vào vết thương Thảm Lệnh Trăn liền đau đến run rẩy cả người, muốn kêu lên nhưng miệng lại nhịn, cả người run rẩy.

Hoắc Lưu Hành cúi đầu nhìn nàng: “Đau thì cứ kêu.”

“Không… không đau. Ta không đau, không đau… Dường như nàng đang tự cổ vũ mình vậy, không ngừng lặp lại những từ này,

Hoắc Lưu Hành đột nhiên nhớ ra những lời mà nàng nói vào đêm nàng say rượu.

Nàng nói rằng nàng không muốn gả cho hắn lại lừa a cha nàng rằng bản thân tự nguyện.

Bởi vì lo đến toàn đại cục, đến cả lúc ở bên cạnh người thân nhất nàng cũng tự làm mình tủi thân, rốt cuộc nàng định đi đến đâu kêu đau cơ chứ?

Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang nói chuyện để chuyển sự chú ý của mình đi chỗ khác: “Lang quân, có lẽ trận mưa đá này khó mà qua được, nếu như đồn điền, dê lợn trong chuồng của bách tính bị huỷ hoại hết thì bọn họ lấy gì mà ăn?”

Tay của Hoắc Lưu Hành vẫn di chuyển không ngừng: “Vấn đề này tri châu sẽ nhanh chóng xử lý, nếu như cần thiết sẽ mở kho lương thực ứng cứu hoặc là yêu cầu triều đình cứu trợ, ngươi không cần lo lắng. Ngược lại, bắt đầu từ hôm nay…” Hắn nói, nhìn về phía Hoắc Thư Nghi và Hoắc Diệu Linh, “trước khi có sự đồng ý của ta, các ngươi ai cũng không được bước ra khỏi cửa phủ nửa bước.”

Hoắc Diệu Linh gật đầu, lo lắng sợ sệt nói: “Bên ngoài sẽ tiếp tục mưa đá chứ?”