Thẩm Lệnh Trăn mơ hồ nhìn hắn, nhắm mắt buồn ngủ, ợ một hơi toàn mùi rượu: “Hả?”
Hoắc Lưu Hành nắm lấy cằm của hàng, đen mặt hỏi: “Hả cái gì mà hả, ta đang hỏi ngươi, về sau ngươi có muốn theo ta không?”
Tác giả có lời muốn nói: Tên ngu ngốc, đừng có hỏi nữa, vợ của ngài đã rớt mạng rồi.
Mí mắt của Thẩm Lệnh Trăn đang liều mạng đánh nhau, sắp không nhìn rõ người trước mắt là ai, mơ màng nói một câu: “Với ngươi… đi theo ngươi có rượu uống không?” Sau đó đầu nghiêng sang một bên, nặng nè gối lên vai của Hoắc Lưu Hành, bất tỉnh nhân sự.
Hoắc Lưu Hành nhất thời không biết nên cười hay nên tức.
Thì ra chén rượu vải này có thể hoàn toàn khám phá ra được khả năng tiềm ẩn con nhà giàu sang quyền quý được chôn vùi trong xương cốt vị tiểu thư khuê các này.
Mặt Hoắc Lưu Hành tối sầm, giơ một ngón tay đẩy đầu nàng ra, đặt nàng nằm lên trên giường, đắp chăn cho nàng sau đó giơ tay luồn vào gáy nàng, tìm huyệt phong trì(1), bắt đầu nhẹ nhàng bấm huyệt.
Trong giấc mơ, dường như Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy có gì không đúng lắm, lẩm bẩm xoay người, rất nhanh sau đó đã đạp chăn ra, mặt lộ ra vẻ mất kiên nhất.
Tiểu cô nương đúng là khó hầu hạ.
Hoắc Lưu Hành lại giúp nàng đắp chăn, dùng tay giữ chặt vai của nàng sau đó tiếp tục bấm huyệt.
Nàng vừa vùng vẫy đắc ý, không để hắn động vào, ghét bỏ hắn, dường như hắn thật sự là một lão già vậy.
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Vậy ta không quản ngươi nữa, sáng mai tỉnh dậy, người đau đầu cũng là ngươi.” Nói xong đứng dậy rời đi, chỉ là chưa đi được hai bước hắn đã quay lại, chỉ vào nàng nói, “Ta không phải là người lo trước lo sau, do dự không quyết, lần này là duy nhất.”
Sao mà Thẩm Lệnh Trăn còn nghe hắn lải nhải được nữa, nàng đang ngủ ngon vô cùng. Lần này chắc là nàng đang mơ một giấc mơ đẹp, thậm chí còn đẩy lưỡi ra liếʍ môi của mình, lộ ra biểu cảm vô cùng mãn nguyện.
Hoắc Lưu Hành nhìn đôi môi tươi tắn ướŧ áŧ của nàng, có chút không tự nhiên quay đầu đi, nhìn lên trần tiếp tục chú ý bấm huyệt phong trì cho nàng.
Một nén hương sau hắn mới ngồi lên trên xe lăn, gọi Kiêm Gia và Bạch Lộ: “Sáng ngày mai hai ngươi chuẩn bị canh giải rượu, khi nào nàng tỉnh cho nàng uống.”
Bach Lộ “Vâng”. Kiêm Gia nhìn hắn đi, do dự nói: “Đêm nay Cô gia cũng không nghỉ ngơi trong phòng Thiếu phu nhân sao?”
Hoắc Lưu Hành liếc nhìn Thẩm Lệnh Trăn nói: “Không.” Ai biết tí nữa ở cùng với nàng nàng lại gọi hắn là cha, người làm cha cũng không thể ở trong phòng khuê nữ.
Nghĩ đến đây hắn dừng động tác lăn xe lăn, hỏi: “ Nhìn ta với Quốc công trông có giống nhau không?”
Kiêm Gia và Bạch Lộ sững sờ, lắc đầu lia lại: “Sao Quốc công với Cô gia có thê giống nhau được chứ?”
Hoắc Lưu Hành “Ồ” một tiếng, rời khỏi phòng ngủ.
Miệng quỷ say rượu, quỷ lừa người.
Sau một giấc ngủ nặng nề, Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy chóng mặt. Hôm sau nay sau khi tỉnh lại, trong lúc ngẩn ngơ nàng vẫn tưởng mình đã về phủ Quốc công, nhìn kỹ lại thấy sự sắp xếp giản dị đơn giản mới tỉnh lại.
Kiêm Gia làm theo những gì Hoắc Lưu Hành sai bảo đêm qua, ngay lập tức đưa canh giải rượu đến: “Thiếu phu nhân, ngài tỉnh rồi, hiện giờ mặt trời đã lên cao, sắp đến giờ dùng bữa trưa, ngài uống một chút canh giải rượu.”
Thẩm Lệnh Trăn xoa xoa mắt: “Sao ta ngủ lâu như thế…” Sau đó cúi đầu nhìn nước trà đỏ đậm, “Đây là canh gì?”
“Canh giải rượu. Thiếu phu nhân, đêm qua ngài uống rượu vải, say đến bất tỉnh nhân sự, ngài quên hết rồi sao?”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ chớp chớp mắt, ấn vào huyệt thái dương có chút đau nhức, nhớ lại vào mảnh vụn vặt còn sót lại trong đầu: “Ta nhớ ra ta có gặp a cha.” Nói xong nàng lại cảm thấy không đúng, “Chắc là ta nằm mơ, trong giấc mơ trời nam biển bắc, a cha trẻ hơn, không có râu…”
Dường như Kiêm Gia liên tưởng đến gì đó: “Thiếu phu nhân, sợ rằng ngài say nên nhầm nhầm lẫn rồi. Đêm qua Cô gia có đến xem ngài, ở trong phòng với ngài một lúc, sau đó hỏi nô tỳ, ngài ấy với Quốc công gia có giống nhau không?”
Thẩm Lệnh Trăn hít một hụm khí lạnh: “Chẳng nhẽ ta nhầm Lang quân thành a cha, ở trước mặt hắn nói lăng nhăng sao?”
“Nhìn sắc mặt lúc rời đi của Cô gia có vẻ không được tốt lắm.”
Mặt Thẩm Lệnh Trăn trở nên đỏ bừng. Trước kia nàng đã từng đọc trong sách vở không ít văn chương miêu tả quỷ say rượu, trong đó miêu tả không chỉ là không biết xấu hổ, thậm chí khiến người ta ghét bỏ, không ngờ rằng mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế.
Nàng dùng tay áp áp đôi má đỏ bừng của mình, bóp mũi uống canh giải rượu, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, không kịp ăn gì đó đã đi tìm Hoắc Lưu Hành nhận tội.
Chỉ là đến trước cửa viện lòng nàng lại sinh ra cảm giác rụt rè, lo lắng hôm qua làm chuyện gì đó quá phận dẫn đến Hoắc Lưu Hành vẫn chưa hết giận.